Bài báo nhấn mạnh với 96 triệu
người trên diện tích chỉ 331.700 km2, Việt Nam có mật độ dân cư rất đông và
hoàn toàn không phải là một quốc gia nhỏ bé như Singapore.
Nếu xét về nguyên tắc, giống
như Italy, đại dịch COVID-19 sẽ buộc hàng chục nghìn người Việt Nam phải nhập
viện, song điều này đã không xảy ra. Tính đến thời điểm hiện tại, Việt Nam chỉ
ghi nhận 270 ca mắc bệnh và không có trường hợp tử vong. Trong khi đó, tại các
nước phát triển ở châu Âu, châu Á và châu Mỹ, hàng triệu người đã nhiễm virus
SARS-CoV-2 và hàng trăm nghìn bệnh nhân tử vong.
Theo báo trên, ca mắc
COVID-19 đầu tiên tại Việt Nam được ghi nhận ngày 23/1. Bệnh nhân là một người
đàn ông lớn tuổi người Trung Quốc, từ thành phố Vũ Hán-nơi khởi phát dịch
COVID-19 - đến Hà Nội thăm con trai và lây bệnh cho con trai. Cả hai sau đó nhập
viện điều trị tại Thành phố Hồ Chí Minh. Người con trai xuất viện sau một tuần,
còn người bố nằm viện 20 ngày.
Tiếp đó, các công dân Việt
Nam làm việc tại Trung Quốc trở về nhà. Đến ngày 7/2, Việt Nam có 13 bệnh nhân
mắc COVID-19, số người nhiễm tăng nhanh. Tất cả các trường học được yêu cầu
đóng cửa, và Chính phủ Việt Nam nhanh chóng thành lập Ban chỉ đạo quốc gia
phòng, chống dịch bệnh COVID-19.
Trong thời gian ngắn nhất,
các thiết bị tân tiến đã được cung cấp cho bệnh viện (kể cả máy thở), các bác
sĩ giỏi nhất đã được huy động, số giường bệnh được tăng lên.
Báo trên nhấn mạnh Việt Nam
tuy không nổi tiếng về hệ thống y tế hiện đại như Nhật Bản hay Hàn Quốc, nhưng
chính phủ nước này không đắn đo trong vấn đề tài chính.
Điều này có thể đã được rút
kinh nghiệm sau sự bùng phát của Hội chứng viêm đường hô hấp cấp SARS năm 2003
tại Việt Nam, với 63 ca nhiễm bệnh và 5 ca tử vong. Mặc dù số người mắc
COVID-19 không nhiều, nhưng Chính phủ Việt Nam vẫn đi đến kết luận rằng chuỗi
lây nhiễm cần chấm dứt càng nhanh càng tốt và bằng mọi cách có thể.
Phạm Lê (sưu tầm)
0 Komentar