Sáng sớm nay mở Blog gia đình Phạm Vĩnh 53 Lãn Ông, thấy bài viết của vợ chồng cháu đích tôn Phạm Tuấn Minh với những lời tâm huyết thật cảm động tưởng nhớ về người ông kính yêu cụ Phạm Vĩnh Quang.
Chỉ còn đúng 30 ngày nữa là đến ngày giỗ bố tôi cụ Phạm Vĩnh Quang, tôi chọt nhớ tới ngày cuối cùng của cụ trước khi ra đi vĩnh viễn.
Ngày 1 Tết Tân Mùi (1991)
8h, vợ chồng tôi đến chúc Tết bố mẹ và cũng là trực theo kế hoạch đã được mấy anh em phân công trước đó. Lúc này hai cụ đang ở nhà anh chị Kim Anh (Đoàn Hải). Do chúng tôi đến muộn một tiếng theo như đã hẹn nên cả nhà chị Kim Anh đã đi đến nhà nội chúc Tết, chỉ còn hai cụ ở nhà.
Vừa đến nơi cụ bà bảo cậu xem bố thế nào hôm qua ông ấy bị sốt đấy. Lúc đó cụ ông đang nằm trên giường đắp một cái chăn bông to tướng, bên trong còn có một cái quạt thổi hơi nóng hầm hập. Khi tôi dìu cụ vào nhà vệ sinh, lúc quay ra cụ cn ngoái đầu lại nhìn vào cái đèn, ra ý chưa tắt. Một lúc sau cụ lại chỉ vào bàn chân rồi chỉ dần lên đến đầu gối. Tôi linh cảm là cái chết đang đến từ từ, bắt đầu từ đôi chân như người ta vẫn nói. Tôi lấy đôi giày sưởi bằng điện mà tôi đem từ bên Đức về, lồng vào hai bàn chân của ông.
12h, chị Nhu đến thay tôi ăn Tết và trực trông nom bố mẹ.
16h, đang ngồi cùng anh Vĩnh Ngọc ở phòng khách nhà tôi trên phố Hạ Hồi bàn chuyện lo xa cho bố, cháu Đoàn Ngọc Khanh con chị Anh đến bảo cô Nhu nói các chú đến ngay, ông nguy lắm rồi. Ngay tức khắc anh Ngọc quay lại nhà chị Anh thu xếp công việc, còn tôi và cháu Khanh phóng thẳng vào bệnh viện Việt Xô gọi cấp cứu.
Hôm đó là ngày Tết bệnh viện vắng vẻ lắm, tôi vào thẳng phòng trực xin xe cấp cúu, rồi xuống đội xe chúc Tết đưa một hộp mứt, một chai rượu và một ít tiền mừng tuổi gọi là.
Sau khi biết tôi là em chồng chị Đỗ Kim Chi vợ anh Vĩnh Di, người trực đội xe nhiệt tình lắm cho xe đi ngay. Ông ấy còn bảo trước đây cũng có lần đã nhờ cậy sự giúp đỡ của chị Kim Chi, khi chị ấy còn làm Trưởng khoa tim mạch của bệnh viện.
Cũng may nhờ danh tiếng bà chị dâu trưởng và sự can thiệp có hiệu quả của chú Phạm Vĩnh Tiến lúc đó đang là Vụ phó Ban khoa giáo trung ương Đảng với lãnh đạo bênh viện,mà mọi việc tiếp theo ở bệnh viện Việt Xô được thuận lợi hơn, không tốn kém lắm ngoại trừ tiền lệ phí theo qui định của bênh viện.
17h, lúc ra xe cấp cứu, cụ Quang còn chỉ vào chiếc giường ngủ trên đó có một gói tiền nhỏ khoảng 80 đồng, tôi đưa cụ bà. Rồi cụ ông được đưa thẳng vào khoa cấp cứu của bênh viện, lúc đó trời cũng đã tối.
19h, các con cháu lần lượt vào thăm. Một lát sau bà Nguyễn Thị Lan, mẹ vợ tôi nghe tin cũng vào ngay. Trực đêm hôm đó là ông TS.Niệm tốt nghiệp ở Hungari về, một người quen của bà đã nhiệt tình chăm nom săn sóc cụ Quang.
21h, cụ Quang còn giục mẹ vợ tôi “cô về đi, trời tối rồi”. Sau đó mọi người ra về để còn thay nhau trực những ngày sau, chỉ còn tôi và chị Nhu ở lại đêm đó.
21h hơn, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước khi tiêm thuốc ngủ một chút, cụ Quang ú ớ gọi tên anh Di, chị Lan và anh Hải (anh Di ở Sài Gòn, chị Lan ở Thái Nguyên, còn anh Vĩnh Hải đang ở Hải Phòng).
Ngày 2 tết Tân Mùi
3h, chị Nhu giục tôi đi ngủ để mình chị thức, lúc đó vì đã sang ngày hôm sau lại đã quá giấc rồi chẳng buồn ngủ nữa, tôi ngồi nán lại bên giường bố.
Một lúc sau thấy người và chân tay của cụ cứ giật giật, tôi và chị Nhu cuống lên, tôi vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ trực.
Sau khi khám nghiệm họ nói ông đã qua đời và mời chúng tôi ra ngoài để các nhân viên làm nhiệm vụ.
3h15, cụ Phạm Vĩnh Quang đã vĩnh biệt cuộc đời ở tuổi 86.
Chị Nhu òa lên khóc nức nở, còn tôi lặng lẽ đứng ngoài hành lang nhìn ra màn đêm lạnh giá mà nước mắt không chảy được, cố giữ vẻ bình tĩnh.
5h30, hầu hết con cháu ở Hà Nội đều có mặt để đưa cụ Quang vào nhà lạnh, chuẩn bị cho lễ tang sau đó mấy ngày.
7h, Khi anh em chúng tôi về tới nhà chưa kip nói gì cụ bà đã hỏi ông ấy đi rồi à, sao nhanh thế. Mới chỉ nghe thấy mẹ nói vậy, tôi đã vội quay ra góc sân bật khóc nấc lên thành tiếng, nước mắt lã chã chảy thành dòng.
Lúc này mới thực sự là giây phút tôi xúc động nhất, mới thực nhận ra một điều mà chỉ mới đây thôi vẫn chưa nhận ra rõ nét là mình đã mất bố thật rồi.
Cảm giác này thực ra đã manh nha từ những năm khi bố mẹ tôi đã già yếu, đôi lúc cứ rình rập trong tôi. Nhiều lần nhất là những đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh, đang nằm trên giường ngủ thật đó mà tôi cứ có cảm giác như sắp có một tin dữ về bố mẹ mình.
Nhưng lần này thì chẳng có ai báo tin cả, mà chính tôi được chứng kiến cái giây phút bố tôi vĩnh viễn ra đi, vĩnh biệt cõi đời này.
Ngày 6 tết Tân Mùi,
9h30 dưới sự điều hành của anh “trưởng thứ” Phạm Vĩnh Ngọc, tang lễ cụ Phạm Vĩnh Quang với sự có mặt đông đủ con cháu đã được tổ chức trang nghiêm tại bệnh viện Việt Xô, Hà Nội. Ông phụ trách trách hành chính cơ quan tôi dự đám tang về, đứng giữa sân trụ sở nói oang oang vẻ ngạc nhiên người đến viếng đông lắm, cứ như là vào Lăng viếng Bác.
Đúng là ông ấy có phần ví von nhưng sự thực là đông lắm, vì lúc đó hầu như các con vẫn còn đang công tác. Đông nhất là cơ quan ngành giao thông của anh chị Ngọc Phi, ngày đó anh ấy đang làm Giám đốc một công ty đường bộ có quan hệ rộng rãi với nhiều đối tác trong Nam ngoài Bắc.
Thế mà thấm thoát đã được 16 năm ngày bố tôi qua đời.
Ngày 9.12.2006
Anh em chúng tôi đã tổ chức bốc mộ mẹ tôi cụ bà Phạm Thị Yến và hợp nhất hai cụ vào một ngôi mộ mới xây tại khu A Nghã trang Văn Điển, Hà Nội.
Sắp đến ngày giỗ cụ Phạm Vĩnh Quang (2 Tết Đinh Hợi, tức 18.2.2007), tôi viết đôi dòng về ngày cuối cùng của cụ để các con cháu xa gần cùng nhơ, cũng là mong muốn góp phần ghi chép lại một sự kiện trong kho lịch sử của dòng họ nhà Phạm Vĩnh Quang, 53 Lãn Ông Hà Nội
Phạm Vĩnh Thắng