Nhạc sĩ Phan Nhân đã ra đi

Nhạc sĩ Phan Nhân qua đời ở tuổi 85 - Ảnh 1

Sau sự ra đi của Giáo sư Trần Văn Khê, nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu, nền âm nhạc Việt Nam lại mất đi một cây đại thụ - nhạc sĩ Phan Nhân. Theo tin tức trên báo Người lao động, nhạc sĩ Phan Nhân, tác giả ca khúc nổi tiếng  ‘Hà Nội niềm tin và hy vọng’ qua đời vào lúc 11h45 ngày 29/6/2015  tại nhà riêng vì bệnh nặng, hưởng thọ 85 tuổi.
Nhạc sĩ Phan Nhân (Nguyễn Phan Nhân) sinh ngày 15-5-1930 tại thành phố Long Xuyên, An Giang; tham gia kháng chiến từ khi còn rất trẻ. Năm 1954, nhạc sĩ tập kết ra Bắc, tu nghiệp âm nhạc ở Hungary, sau đó được phân công vào Khu 5 (vùng Quy Nhơn, Bình Định). Năm 1959 lại ra Bắc, làm biên tập viên âm nhạc tại Đài Tiếng nói Việt Nam cho tới ngày đất nước hoàn toàn giải phóng…
Tưởng nhớ tới Ông chúng ta củng nghe lại ca khúc bất tử "Hà Nội niềm tin và hy vọng "
Năm 2003, tại cuộc thi hát “Tiếng hát trẻ em quốc tế” nhằm gây quỹ từ thiện do trường Piccolo Coro ở Bologna (Ý) tổ chức, cô bé Hương Trà 8 tuổi đến từ Hà Nội đã trình bày tự tin ca khúc của Nhạc sĩ Phan Nhân “Chú ếch con” (Ma va la) với phiên bản tiếng Ý. Chương trình được phát trên truyền hình Ý. Nhưng phải đến 8 năm sau (năm 2011), bài hát “Chú ếch con” phiên bản tiếng Ý với phần trình bày của bé Hương Trà mới “ra mắt” cộng đồng mạng ở Việt Nam và ngay lập tức đã gây sốt.

Vĩnh biệt Nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu !

Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu , cây đại thụ của nền âm nhạc Việt Nam đã qua đời vào 10g15 sáng nay (29-6-2015) tại bệnh viện Thống Nhất (TP.HCM) sau ba ngày nhập viện !
Tưởng nhớ tới ông chúng ta cùng nghe lại một ca khúc trữ tình nổi tiếng của ông mà tôi rất thích : Ở HAI ĐẦU NỔI NHỚ . Ca khúc được ca sỹ Xứ Nghệ quê tôi là Bùi Lê Mận trình bày và do tôi chèn lời !


Thương tiếc N.S. Phan Huỳnh Điểu

Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu sinh 1924 tại Đà Nẵng, nhưng nguyên quán gốc của ông ở Điện Bàn, Quảng Nam. Ông đã được Nhà nước trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật . Ông bắt đầu sáng tác từ năm 1940 trong nhóm Tân nhạc, ca khúc đầu tay là Trầu cau. Sáng tác nổi tiếng nhất của ông là bài Đoàn giải phóng quân. 
Sau 1975, Phan Huỳnh Điểu chuyển về Hội Âm nhạc thành phố Hồ Chí Minh ông đã sáng tác và công bố hơn 100 ca khúc, quá nửa trong số đó là các bài hát phổ thơ.
Một số tác phẩm tiêu biểu của ông: Đoàn vệ quốc quân, Quê tôi ở miền Nam, Nhớ ơn Chủ tịch Hồ Chí Minh, Đội kèn tí hon, Cuộc đời vẫn đẹp sao, Anh ở đầu sông em cuối sông, Những ánh sao đêm, Giải phóng quân, Thuyền và biển, Ở hai đầu nỗi nhớ...  
Ông nhập viện vào sáng thứ 26-6, sau khi được bác sĩ đến khám tại nhà và đề nghị đưa ông nhập viện. Ông đã qua đời vào 10g15 sáng nay (29-6-2015) tại bệnh viện Thống Nhất (TP.HCM) sau ba ngày nhập viện ( Theo vnexpress)
Tưởng nhớ tới ông chúng ta cùng nghe lại những ca khúc nổi tiếng trữ tình của ông: (Video Youtube)
+Những ánh sao đêm do Quang Lý hát
+ Thuyền và biển do Thu Phương và Hà Anh Tuấn hát
+ Bóng cây cơ nia do Lan Anh hát
+ Ở hai đầu nỗi nhớ do Bảo Yến hát

+

Chuyện huyên thuyên



alt

Thuốc tiên : TIẾNG CƯỜI

Ông Trời cho con người 2 món qùa qúy giá vô cùng, đó là là tình yêu và tình bạn. Cung bạn bè trong lá số tử vi của tôi rất đẹp. Đó là mấy người bạn, thân nhau hết sức, luôn coi nhau như ruột thịt. Nhóm chúng tôi thường gặp nhau mỗi tháng ít lần, nay ở nhà tôi mai ở nhà anh. Nhóm gồm đủ thành phần, cả nam cả nữ, cả Bắc cả Trung cả Nam, cả già cả xồn xồn. Đứng đầu là một cụ già, tên là cụ Chánh, chúng tôi bầu làm tiên chỉ. Chúng tôi tự gọi mình là làng An Lạc, vì làng tôi bao giờ cũng đầy an hòa và hoan lạc. Tôi phải dài dòng như vậy để trình các cụ một buổi sinh hoạt của làng đầu mùa xuân này.

Đó là một buổi họp làng tại nhà Cụ Chánh tiên chỉ. Phe các bà phụ trách nấu cơm, chị chị em em ríu rít như một bầy chim. Phe liền ông chúng tôi tự phong cho mình là các triết gia hiền nhân quân tử nên chạy vòng ngoài, kê bàn kê ghế mà thôi. Hôm đó, sau một bữa ăn thịnh soạn là đến phần uống trà. Cả làng thảnh thơi vừa nhâm nhi trà vừa nói chuyện. Và không ngờ một dân làng trọng tuổi tên là ông ODP nổi hứng bàn về một vấn đề lớn, đó là tiếng cười. Bài thuyết trình của ông như sau: 

Mục đích cuộc đời này là đi tìm hạnh phúc và hưởng hạnh phúc. Dấu chỉ của hạnh phúc là tiếng cười. Tiếng cười đây là tiếng cười chân thực, hồn nhiên, thoải mái và tự phát, tiếng cười ròn rã, cười ngặt nghẽo, bò lăn bò càng, cười tít mắt, chứ không phải tiếng cười gượng hay xã giao.

Xưa nay đã có bao nhiêu bài nghiên cứu và đề cao gíá trị của tiếng cười.

Cha ông Việt Nam chúng ta đã nói từ ngàn xưa: Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ. Nguyệt san lâu đời và uy tín quốc tế Reader’s Digest đã gọi tiếng cười là thần dược, là thuốc tiên, Laughter is the best medicine.

Triết gia Bertrand Russel đã nói nhiều lời chí lý về tiếng cười, như ‘Tiếng cười là thần dược miễn phí nhưng vô cùng hiệu nghiệm’, hay ‘Tiếng cười không mất tiền mua mà nó mua được tất cả, nó mua được sức khoẻ cả thể xác cả tinh thần, nó mua được tình yêu, hoà khí, nó tạo được sự đoàn kết’.

Nhiều ngươi bi quan cho rằng cuộc đời là bể khổ, nhưng ông Trời đã cho ta thuốc thánh để cứu khổ đó là tiếng cười. Mẹ Teresa Calcutta đã ý thức đưọc việc này nên trước khi về cõi ngàn thu Mẹ đã dặn các môn sinh: Các con hãy mỉm cười nhiều hơn nữa.

Trong Phật Giáo tôi thích nhất Đức Phật Di Lặc. Miệng cười của Ngài đẹp vô cùng.
Họa sĩ Picasso tuy nổi tiếng về ngành họa nhưng đã nói một câu rất hay về kinh nghiệm cuộc đời: Bạn đừng để ý tới chiều cao, sức nặng hay số tuổi vì đây là việc của y sĩ. Việc của bạn là hãy lo sao cho cuộc sống được hạnh phúc, được đầy tiếng cười.
Về mặt vật lý, cái gì xảy ra khi ta tức giận? Thưa, khi ta tức giận thì các bắp thịt ở đầu, ở mặt, ở cổ căng lên; máu từ tim chạy nhiều lên mặt nên mặt ta đỏ bừng, miệng ta ngậm lại, răng cắn vào nhau, ta thấy nghẹn ở cổ, nghẹt thở, tim ta đập thình thình. Còn khi ta cười, nhất là khi ta cười ha hả, cười giòn, thì tất cả các bắp thịt trên đây đang căng cứng đều giãn nở, miệng mở rộng, khí độc bay ra, dưỡng khí ùa vào, máu lưu thông dễ dàng, người như tỉnh lại. 

BS William Fry của Đại Học Stanford cho biết khi cười thì các bắp thịt ở cổ, ở mặt ở đầu ở ngực ở bụng đều hoạt động đồng loạt, và nhờ vậy mà tình trạng đau nhức của cơ thể bớt đi. Riêng những người bị phong thấp, đau khớp xương, đau đầu nên cười lớn tiếng. 


Trong hội nghị quốc tế về y khoa tại Montréal, Canada, tháng 6, 1997, phái đoàn Y Khoa Oakhurst ở Los Angeles đã trình bày một bài rất giá trị về hiệu quả của tiếng cười. Theo kết quả nghiên cứu của Viện thì những ai đã bị bệnh tim, đã bị đột qụy, mỗi ngày chỉ cần cười 15 phút thì bệnh tim không bao giờ tái phát nữa.

Chuyện xưa chép rằng nhà bác học và triết gia Henri Bergson vì làm việc tinh thần nhiều qúa nên hay bị choáng váng nhức đầu và ngộp thở. Ông đã đi gặp nhiều bác sĩ nhưng căn bệnh này không hề hết. Cuối cùng, may thay, ông gặp được một bác sĩ chuyên ngành, ông này đã chữa cho ông Bergson lành bệnh bằng thuốc tiên. Ông bảo ông Bergson không cần uống thuốc gì cả, ông chỉ cần tối nào cũng đến hý viện để xem các chú hề làm trò. Ông đã đi xem, đã cười rất nhiều và quả nhiên ông hết bệnh.

Đây cũng là cách chữa bệnh của ông Francois Rabelais người Pháp ở thế kỷ 15. Rabelais là một thày tu, một văn sĩ, một chuyên viên giải phẫu. Ông chủ trương dùng tiếng cười để chữa bệnh, nên trong tiếng Pháp gọi phuơng pháp chữa bệnh này là ‘ le rire rabelais. Theo Rabelais, chỉ có loài người mới biết cười, le rire est le propre de l’homme. Cười là một đặc ân Tạo Hoá tặng cho con người, chúng ta hãy xử dụng nó.
Môn thể thao phổ thông nhất hiện nay là chạy bộ. Buổi sáng ta thường gặp nhiều người chạy bộ trên đường phố hay trong các công viên. Việc chạy bộ này được gọi là external jogging, ta tập thể thao cho các cơ thể bên ngoài. Còn việc thể thao cho các cơ thể bên trong thì sao? Các nhà khoa học bảo tiếng cười chính là một loại chạy bộ bên trong, internal jogging. Khi ta cười ngặt ngẽo, ta thử để tay lên bụng mà coi, toàn bộ dạ dày, ruột non ruột già của ta như long lên sòng sọc. Đó là chúng ta đang chạy bộ bên trong, đang tập thể thao cho nội tạng. Ta có thể tập môn thể thao này bất cứ lúc nào.
Ngày xưa còn bé tôi được nhiều thày giáo dạy câu ‘ Un saint triste est un triste saint’ mà chả hiểu gì cả. Sao lại ‘một ông thánh buồn là một ông buồn thánh? Câu này khó hiểu quá. Mãi gần đây thì tôi mới hiễu trọn vẹn. Câu ấy phải dịch thế này: Một ông thánh mà mặt mũi buồn bã là một ông thánh vất đi, chả ra cái gì cả.

Người Trung Hoa có 2 câu mà tôi cho là chí lý:

- Nhất tiếu thiên địa không: Òa lên được tiếng cười thì sẽ coi trời đất như không

- Ai không biết cười thì người đó không nên mở tiệm buôn bán

Trên đây là chúng ta mới nói về những ích lợi cho xác cho hồn của mỗi cá nhân. Tiếng cười còn mang sự vui vẻ và đoàn kết đến cho tha nhân và xã hội. Hai người đang giận nhau mà tự nhiên cùng cười lên một tiếng thì coi như sự thù hằn đã hết, hai bên có thể bắt tay nhau làm hòa ngay. Cộng đồng gặp nhau rồi nhờ nghe mấy chuyện vui mà cùng phá ra cười thì sự đoàn kết tự nhiên đến, bao nhiêu sai biệt được san bằng, buổi họp đương nhiên sẽ thâu được những thành quả tích cực. 

Có một câu danh tiếng mà tôi rất thích nhưng quên tên tác giả: Tiếng cười là một ngôn ngữ quốc tế, không cần phải phiên dịch. Đúng qúa chứ, phải không cơ? 
Theo thống kê thì em bé sơ sinh mỗi ngày mỉm cười 200 lần, khi thành người lớn thì chỉ còn mỉm cười mỗi ngày 15 lần.
Sưu tầm

Bữa cơm gia đình...

Nhiều gia đình đang cố gắng duy trì bữa cơm gia đình hằng ngày, nhằm giữ mối liên hệ gắn bó tình cảm giữa con cái với bố mẹ và anh chị em.
Nhưng do cuộc mưu sinh, công việc hằng ngày của các thành viên gia đình bị lệch pha về thời gian, việc có được như vậy không phải là dễ. Ở chi họ cụ Quang những ngày các Cụ còn sống, theo thời gian các bữa cơm gia đình cũng vơi dần vì con cái đến tuổi trưởng thành phải bươm chải tứ phương, vì thế ít có dịp được ăn cơm với bố mẹ, anh chị em. Bởi vậy những ngày con cái đi xa về thăm nhà, các Cụ thường chuẩn bị cơm nước tươm tất hơn ngày thường, với bao nỗi niềm vui sướng.
Tới nay tôi vẫn còn nhớ hồi những năm 1960(*), khi bác Nhu từ Hải Phòng, ông Ngọc từ Sơn La về Hà Nội ít ngày là tôi và chú Tiến lại được ăn ghé món cá chép rán nguyên con, phủ đầy nước sốt cà chua ngọt ngọt, hơi cay cay dậy mùi thì là rất ngon miệng và là món ăn qúi giá lúc bấy giờ hai Cụ chiêu đãi các con đi xa về.
Nhiều năm nay gia đình tôi vẫn cố gắng duy trì nề nếp bữa cơm gia đình, từ ngày bắt đầu đi làm cho tới nay dù đã có gia đình riêng, cậu con trai hằng ngày vẫn về ăn trưa, tối với bố mẹ (trừ những khi có việc). Tuy bà xã tôi có vất vả nấu nướng, nhưng lại được an ủi vì con còn nhớ đường về nhà ăn cơm với bố mẹ. Nói về chuyện này có vị khuyên, nên gợi ý cho chúng ăn ở cơ quan để bố mẹ đỡ vất vả. Thú thật vất vả là có thật, nhưng không có chúng vợ chồng già lại thấy lẻ loi, khi bữa cơm ít người ăn. (Mà chẳng phải chỉ cậu con trai tôi, ông Đoàn Hải chàng rể đã quá cố của hai Cụ Quang Yến, những ngày công tác ở UBKHNN, thỉnh thoảng buổi trưa vẫn sách cặp lồng về ăn cơm cùng bố mẹ vợ cho có không khí bữa cơm gia đình).
Ở chi họ ta ngày nay nhiều gia đình kinh tế đã khá giả hơn xưa, con cái chu cấp mua sắm không để bố mẹ thiếu thốn gì. Nhưng chúng lại ở xa, thường chỉ có hai ông bà tối ngày bên mâm cơm, đôi khi lại mong có được một bữa cơm gia đình ấm cúng như khi con cháu còn  ở bên mình.
Vì thế dễ hiểu ở chi họ ta nhiều năm nay dịp họp mặt ngày lễ, Tết hoặc các dịp gặp gỡ giao lưu giữa các thành viên gia đình được hưởng ứng thành phần con cháu đông đảo. Vì đó cũng là một bữa cơm gia đình, nhưng ở qui mô lớn hơn. 
Nhân ngày gia đình Việt Nam 28/6, nói vài lời như vậy để thấy bữa cơm gia đình đối với mỗi thành viên chi họ Cụ Quang thật là có ý nghĩa.

Vĩnh  Thắng.
(*) Tôi không nhớ chính xác năm nào. Ảnh trên: Mừng Phạm Ngọc Cường về thăm nhà. Ảnh dưới: Chi họ họp mặt ngày Tết

Mừng Ngày Gia Đình Việt Nam




Ca khúc ca ngợi GIA ĐÌNH: Ba ngọn nến lung linh 
 Những ca từ quen thuộc: "Ba là cây nến vàng/ Mẹ là cây nến xanh/ Con là cây nến hồng/ Ba ngọn nến lung linh/ Thắp sáng một gia đình" từng và sẽ mãi biểu tượng của các ca khúc tiếng Việt hay nhất về tình cảm gia đình do Ngọc Lễ sáng tác vợ anh Phương Thảo và hai con gái cùng hát. Gia đình là nơi ôm ấp chúng ta những ngày thơ bé rồi cho ta bao nhiêu niềm thương mến. Mỗi khi vương vấn bước chân gia đình thì trái tim lại ấm áp lúc quay về. Nơi ấy cũng là chỗ chở che mỗi khi đơn độc rồi bên nhau đến suốt cuộc đời. "Lung linh, lung linh tình mẹ, tình cha/ Lung linh, lung linh cùng một mái nhà/ Lung linh, lung linh cùng buồn cùng vui/ Lung linh, lung linh hai tiếng gia đình".

Tôi là Người Việt Nam

1-4775-1434682571.jpg

Ánh Minh là một trong những ca sĩ trẻ theo đuổi dòng nhạc sôi động với hình tượng gợi cảm được yêu thích ở hải ngoại. Cô sinh ra tại Việt Nam nhưng sang Mỹ định cư từ bé. Ánh Minh chưa bao giờ quên cội nguồn của cô là người Việt, và hơn 40% fan của Ánh Minh là khán giả trong nước. Từ nhỏ, Ánh Minh đã được nghe nhạc Việt rất nhiều nên với cô, tiếng Việt rất gần gũi và giúp cô luôn hướng lòng mình về quê cha đất tổ. Ánh Minh luôn ấp ủ thực hiện một tác phẩm dành riêng cho quê hương, và mới đây cô có cơ duyên đồng sáng tác Tôi là người Việt Nam với nhạc sĩ Dương Khắc Linh. Bài hát được Ánh Minh thực hiện MV với hình ảnh ở Los Angeles (Mỹ), Rome (Italy), Paris (Pháp) và đặc biệt là xuyên suốt chiều dài Việt Nam, từ Hạ Long đến Hội An và cả miền Tây Nam Bộ.

Cầu trời

Cầu Trời
  


 " Xin Trời... phù hộ những người thân cùng bạn hữu của con mãi mãi được khỏe mạnh và hạnh phúc."
Trời nói: " Ta chỉ cho 4 ngày thôi". 

 "Thế thì xin Trời cho họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trong những ngày mùa xuânnhững ngày mùahè, những ngày mùa thu và những ngày mùa đông".
 Trời nói: "Chỉ cho 3 ngày thôi". 

 " Nếu chỉ được 3 ngày thì con xin họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trong ngày hôm qua, ngày hôm nay  ngày mai".
Trời nói: "Chỉ cho 2 ngày thôi".
"Như vậy con xin cho họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trọn ngày, buổi sáng  buổi tối".
Trời nói: " Tình hình hiện nay khó khăn, ta chỉ cho được 1 ngày thôi !c".
"Vâng, cũng được ạ !".
Trời hỏi: "như vậy con xin ngày nào ?".
"Con xin cho họ được mạnh khỏe và hạnh phúc từng ngày".
Trời mỉm cười nói: "Tốt lắm..., người Việt Nam rất
thông minh và biế
t sử dụng ngôn ngữ chính xác !"
 

Chuyện tếu

Càng nói càng điên
Bác sĩ hỏi:
- Anh sao mà vào đây ?
- Tôi điên rồi, vì tôi không rõ tôi là ai ?


Bác sĩ nhíu mày:
- Anh có thể nói rõ hơn không ?
- Vợ tôi trước khi lấy tôi đã có một đứa con gái riêng ở VN. Bây giờ cô bé
đã là một thiếu nữ truởng thành. Mới đây, bố tôi về bển cưới cô này.

Bác sĩ bảo:
- Chuyện thường tình thôi.
- Nhưng kẹt một cái là vợ tôi trở thành mẹ vợ của Bố tôi.
- Cũng không có gì phạm pháp.Vì dẫu sao cô bé và Bố anh không cùng một
huyết thống.
- Nhưng tôi thì trở thành....cha vợ của Bố tôi

Bác sĩ đáp:
- Thì bắt buộc vậy ! Ðó là ngôi thứ xã hội đặt ra mà!
- Nhưng mới đây con gái của vợ tôi sinh mộtđứa con trai.Thằng đó tôi phải
xem là em cùng cha khác mẹ với tôi .

- Ummm ..đúng! Không thể gọi khác được.
- Nhưng đồng thời tôi và vợ tôi là ông bà ngoại của nó.

- Ơ ... ơ .. quả không sai !
- Mới đây vợ tôi sinh đuợc một đứa con trai.
Vậy là đứa con gái riêng của vợ tôi là con ghẻ của tôi, tức là mẹ kế
tôi, đồng thời là chị của đứa con tôi, vừa lại là bà nội của nó.  Nói cách
khác : con tôi là em tôi và cũng là cậu tôi vì là em của mẹ kế tôi.

- Ơ... ơ.....ơ....đúng rồi! Phải gọi thế thôi.
- Như vậy vợ tôi trở thành con dâu của mẹ kế tôi, tức là con gái của vợ
tôi trở thành Dì  ghẻ của mẹ nó.
- Còn đứa con tôi là cháu tôi, và là....ông nội của tôi và cũng là anh của
vợ tôi!
Vậy bác sĩ xem tôi là ai? Tôi điên rồi ....

Bác sĩ la lên:
- *Thôi, anh đừng kể nữa , tôi cũng điên rồi*

Kết quả SEA Games 28

 Kết quả SEA Games 28


 Tổng sắp huy chương SEA Games 28 và dân số các nước

T,T
Quốc gia
    Dân số *
Ng/km2
T.s Hc
Vàng
Bạc
Đồng 
 Ghi chú
 1
251.160.124
124,5
    182
   47
   61
    74

 2
105.720.644
88,7
    131
   29
   36
    66

 3
  92.477.857
130,5
    186
   73
   53
    60

 4
Thái Lan
  67.448.120
263,4
    247
   95
   83
    69

 5
Myanmar
  55.167.330
83,9
      69
   12
   26
    31

 6
  15.205.539
124,5
      15
     1
     5
      9

 7
    6.318.284
26,7
       29
     0
     4
    25

 8
Malaysia
  14.154.948
78,2
    186
   62
   58
    66

 9
    5.076.700
74,9
    259
   84
   73
   102

10
    1.124.000
71,1
        7
     0
     1
      6

11
       409.872
7.105,3
        2
     0
     1
      1

   *  Bảng thống kê được cập nhật từ các số liệu của Quỷ tiền tệ quốc tế IMF - 2009; Liên  Hiệp Quốc (UN - 2007).
 Bạn thấy gì qua số liệu trên, sự so sánh cũng có phần khập khiễng, nhung cũng nói lên vài điều :
     -  Cầu thủ nhập tịch, Việt Nam chưa có,
                   Với con em kiều bào ? ( Còn hay không còn quốc tịch ? )
     -  Bóng đá : Sự trưởng thành mau chóng của : Myanmar, Lào, Campuchia,
     -  Bóng chuyền : Nếu bảo vệ tấm huân chương bạc, cần có sự đổi mới hơn nữa

Lời nói thực tế của Người GIÀ


Có một tổ ấm của riêng ta, chưa đến lúc chết, xin nhớ muôn ngàn lần chớ bỏ mất nó đi.

Có một người bạn đời thân thiết, phải cùng đối đãi và chăm sóc tốt cho nhau,

Có một cái thân thể, tự mình phải biết bảo trọng, có một cái tâm thái tốt, tự mình vui sướng!

Chúng ta đã già rồi! Nhưng mà hiện tại sức khoẻ vẫn còn tốt, đầu óc hãy còn minh mẫn, già rồi trông cậy vào ai! Phải phân chia ra nhiều giai đoạn mà nói.

Giai đoạn thứ nhứt

Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.

Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng. Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai

Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.

Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.

Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!

Đừng nên đi "quán xuyến" việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.

Cần phải biết "ích kỷ" một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.

Mọi việc phải biết để cho nó hoà theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khoẻ của mình được lâu dài hơn.

Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba

Sức khoẻ đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.

Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.

Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.

Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.

Nguyên tắc là chẳng nên "làm khổ" con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.

Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.


Giai đoạn thứ tư
Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.

"Già rồi" trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.

Già rồi thì phải làm sao?

Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt
Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.

Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.

Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.

Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp.

Lời kết luận:
Câu nói đúng của tục ngữ: "biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn". Chúng ta với tư cách là lão niên "dự bị quân" đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?

Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.


Thứ nhất: Lão Kiện
Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến "tam dưỡng":

1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.


Thứ hai: Lão Cư

a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống.

b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn
- Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường,chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.
Thứ tư: Lão Hữu
- Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.

Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.

Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.

Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái.

Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ làchúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi.
Xin đừng có "nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng", cái gọi là "một mình rất buồn tẻ", "già rồi mà chẳng có ai phục dịch", những tín hiệu phiến diện v.v và v.v... đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi.

Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh, cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người,

Hãy là cái người "vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân", thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình.
Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy.

Tác giả - không rõ tính danh