Họp mặt ngày lễ
Trưa nay 30.4.2017 nhân ngày nghỉ lễ kỉ niệm 42 năm Giải phóng niềm Nam, thống nhất đất nước (30.4), chúng tôi đã có buổi họp mặt gia đình gọn nhẹ với các món ăn bình dân hợp
với người nhiều tuổi bánh cuốn, bánh đúc, bún sườn nấu xấu...
Do nhiều thành viên đi chơi xa, một hai gia đình thành viên cũng tổ chức
các cuộc gặp mặt bên nội hoặc ngoại mừng ngày lễ, nên hôm nay cũng chỉ có được 6 người dự.
Cụ
bà mẹ vợ năm nay đã 92 tuổi đương nhiên là vui, vui vì con cháu coi trọng ngày lễ tổ
chức tụ họp gia đình như khi cụ ông còn sống. Về ngày 30.4 cụ bảo còn nhớ rất rõ không khí Hà Nội ngày hôm đó.
Tôi đón tin vui giải
phóng miền Nam vào năm cuối cùng Đại học kĩ thuật Quân sự, khi chúng
tôi đã nhận đề tài chuẩn bị bảo vệ đồ án tốt nghiệp sau 5 năm học tại đây.
Ngay sau ngày giải phóng
chúng tôi được nhà trường làm lễ tốt nghiệp, được biên chế ngay về các đơn vị tiếp quản các trung
tâm thông tin quân sự ở miền Nam. Nhờ thế tôi có dịp được sống hai năm trong không
khí hồ hởi sau ngày giải phóng tại hầu hết các tình, thành ở miền Nam (TP. Hồ Chí Minh,
Cần Thơ, Đà Lạt, Vũng Tàu, Kiên Giang, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Sa Đéc, Mỹ Tho, Cà
Mau, Huế, Đà Nắng, Qui Nhơn...).
Cũng trong thời gian này tôi đã có dịp gặp họ hàng quen biết, những cán bộ miềm Bắc vào tiếp quản trên các cương vi khác nhau như các ông Nguyễn Văn Trân, Hồ Trúc, Phạm Vĩnh Trinh...Những người đã chiến đấu ở miền Nam nhiều năm như ông Năm Nhượng Tư lệnh Phó thông tin miền Quân giải phóng. Được sống trong gia đình ông Hai Trí cựu chỉ huy biệt động Sài Gòn, được ông coi như con cháu giao cho xe máy và dành một phòng riêng dùng cho những ngày từ đơn vị về. Được theo ông đến nhà các ông Năm Lai, Phở Tư Bình, dinh Độc Lập và nhiều đia danh nổi tiếng là căn cứ của biệt động Sài Gòn những năm chiến tranh ác liệt.
Tôi cũng đã gặp những người họ hàng đã vào Nam ngay từ năm 1954 như vợ chồng Yên Thành (chị ông Phan Tiến Đào), Lê Sỹ Giai và chuyển một bức thư thăm hỏi của cụ Quang tới ông Lê Tài Trường...
Đó là những kỉ niệm vô giá, không thể quên trong cuộc đời của mình ở vào thời khắc lịch sử của đất nước.
Cũng trong thời gian này tôi đã có dịp gặp họ hàng quen biết, những cán bộ miềm Bắc vào tiếp quản trên các cương vi khác nhau như các ông Nguyễn Văn Trân, Hồ Trúc, Phạm Vĩnh Trinh...Những người đã chiến đấu ở miền Nam nhiều năm như ông Năm Nhượng Tư lệnh Phó thông tin miền Quân giải phóng. Được sống trong gia đình ông Hai Trí cựu chỉ huy biệt động Sài Gòn, được ông coi như con cháu giao cho xe máy và dành một phòng riêng dùng cho những ngày từ đơn vị về. Được theo ông đến nhà các ông Năm Lai, Phở Tư Bình, dinh Độc Lập và nhiều đia danh nổi tiếng là căn cứ của biệt động Sài Gòn những năm chiến tranh ác liệt.
Tôi cũng đã gặp những người họ hàng đã vào Nam ngay từ năm 1954 như vợ chồng Yên Thành (chị ông Phan Tiến Đào), Lê Sỹ Giai và chuyển một bức thư thăm hỏi của cụ Quang tới ông Lê Tài Trường...
Vĩnh Thắng
Chào mừng ngày lễ 30-4
(Ảnh tư liệu diễu hành mừng giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước tại Sài Gòn 15/5/1975.)
Chúc mừng Phạm Lê Gia Minh tròn 17 tuổi (30.4.2000) nhiều tiến bộ mới,
Chúc mừng Phạm Lê Gia Minh tròn 17 tuổi (30.4.2000) nhiều tiến bộ mới,
đón chờ những kết quả tốt đẹp mới.
Blog chi họ Cụ Quang
Du lịch online
90 năm ngày sinh bà Phạm Kim Thoa.
Hôm nay kỉ niệm 90 năm ngày sinh bà Phạm Kim Thoa (22/4/1927), chi họ tự
hào ghi nhận bà là người duy nhất thuộc thế hệ con cụ Phạm Vĩnh Quang tham gia
cuộc kháng chiến chống Pháp những năm 50 thế kỉ trước. Ghi nhận những đóng góp
của bà trong thời gian tham gia lực lượng công an nhân dân cho tới ngày qua đời. Bà đã có công cùng ông Lê Uy Vệ tạo
dựng một gia đình thành viên chi họ với các thế hệ con, cháu trưởng thành đạt nhiều
thành quả ngày nay.
Blog gia đình Cụ Quang
NHỚ MẸ...
(Bài và ảnh của Hồng Vinh. Tạo trình chiếu Minh Lương. Chỉnh sửa bài và chú thích ảnh Hông Phương)
....................................
Hôm nay, 22/4/2017 là ngày kỷ niệm 90 năm ngày sinh của mẹ tôi: cụ Phạm Thị Kim Thoa. Những kỷ niệm về mẹ cứ ùa vào trong tôi.Tôi nhớ khi đi từ Việt Bắc về Hà Nội trên chiếc xe tải, 2 mẹ con ngồi ở cabin. Nhớ những ngày mới về Hà Nội, đến ngày chủ nhật là cả nhà lại đi xe xích lô lên 53 Lãn Ông thăm cụ Cả, ông bà và các cô chú. Hồi đó, cụ Cả và bà ngoại còn bán thuốc bắc, tên hiệu thuốc là Phú Đức. Tôi thích nhất 2 vị thuốc là táo tầu và cam thảo vì ăn ngay được. Đây là ngôi nhà mẹ được sinh ra và lớn lên cho đến khi đi thoát ly tham gia cách mạng.
Sinh ra trong gia đình có truyền thống yêu nước, mẹ và các bác Hà, Bắc ...cùng sớm tham gia cách mạng. Gia nhập Hội phụ nữ cứu quốc từ năm 1944, mẹ tham gia vận chuyển tài liệu, báo chí cách mạng, tham gia rải truyền đơn trong một buổi mít tinh do giặc Nhật tổ chức ở Sân vận động Hà Đông, rải truyền đơn ở Nhà hát lớn trong lúc bác Hà đang nói trên sân khấu kêu gọi mọi người ủng hộ Việt Minh.Theo hồi ký của ông Thái Hy, trong ngày Tổng khởi nghĩa, khi lực lượng tự vệ cứu quốc chiếm được Trại bảo an binh, mẹ và các cô bác đã vào làm công tác địch vận. Từ 19/8/1945 khi mới 18 tuổi mẹ đã là Bí thư phụ nữ cứu quốc khu Đông thành phố Hà Nội. Trong những ngày toàn quốc kháng chiến, mẹ chiến đấu ở Liên khu 1 Trung Đoàn Thủ Đô. Từ năm 1947 mẹ làm Bí thư phụ nữ huyện Hoài Đức, Trưởng ban tuyên huấn huyện Hoài Đức, Phó chủ tịch Hội phụ nữ Lưỡng Hà (Hà Nội - Hà Đông). Trong hồi ký của bác Vũ Oanh, ông Thái Hy ...đều có nói đến hoạt động của mẹ và các cô bác trong thời kỳ lịch sử này. Đến năm 1950 mẹ lên Việt Bắc, lúc đầu làm kế toán cho Văn phòng Trung Ương Đảng, sau chuyển sang Nha Công an .
Trong cuộc sống hàng ngày mẹ luôn có ý thức bảo vệ sức khoẻ theo cách "cái bếp đi trước, tiền thuốc đi sau". Mẹ chăm sóc sức khỏe cho cả nhà rất hiệu quả. Tôi vẫn nhớ em Phương khi 5 tuổi bị bệnh gan, hàng ngày mẹ mua 1 lạng gan luộc cho ăn, còn tôi bị viêm phổi mãn tính mỗi ngày mẹ cho ăn 1 quả cam cho mát phổi nên đến 9 tuổi đã khỏi hẳn.
Bố tôi có lần bị viêm phế quản nằm chữa ở bệnh viện Việt Xô 3 tuần không khỏi, mẹ đã xin cho bố ra viện về nhà uống nước lá Bồ công anh, bệnh đã khỏi không tái phát .Các cháu ngoại của mẹ đều được bà chăm sóc từ khi mới lọt lòng. Khi Hương 12 tuổi, Thu 10 tuổi mới về bên Nội ở, cháu Mai Anh 19 tuổi đi Mỹ học mới xa bà.
Còn nhiều lắm những kỷ niệm về mẹ. Những lần mẹ đi công tác, đi sơ tán lên Bắc Cạn ...12 ngày đêm B-52 mẹ lại ở Hà Nội. Cuộc đời mẹ cứ chỗ nào khó khăn, gian khổ, nguy hiểm mẹ đều có mặt. Sau này, hàng năm trong các buổi họp mặt ở huyện uỷ Hoài Đức tôi vẫn được gọi về dù bố mẹ đã đi xa. Có nhiều lần các bà cứ gọi :"Chị Sâm, chị Sâm..." vì nhầm tôi là mẹ. Hàng năm, vào dịp 19/8 hai chị em tôi lại theo cô Lê Thu, Bác Quang Phòng...lên thăm lại Nha Công an. Trong các kỷ vật của mẹ còn có đơn thuốc Sở y tế Bắc Việt khi tôi 4 tuổi bị ho, sốt, giấy báo kết quả học tập lớp vỡ lòng của tôi và các giấy khen từ cấp 1...
Còn nhiều lắm những kỷ niệm về mẹ. Những lần mẹ đi công tác, đi sơ tán lên Bắc Cạn ...12 ngày đêm B-52 mẹ lại ở Hà Nội. Cuộc đời mẹ cứ chỗ nào khó khăn, gian khổ, nguy hiểm mẹ đều có mặt. Sau này, hàng năm trong các buổi họp mặt ở huyện uỷ Hoài Đức tôi vẫn được gọi về dù bố mẹ đã đi xa. Có nhiều lần các bà cứ gọi :"Chị Sâm, chị Sâm..." vì nhầm tôi là mẹ. Hàng năm, vào dịp 19/8 hai chị em tôi lại theo cô Lê Thu, Bác Quang Phòng...lên thăm lại Nha Công an. Trong các kỷ vật của mẹ còn có đơn thuốc Sở y tế Bắc Việt khi tôi 4 tuổi bị ho, sốt, giấy báo kết quả học tập lớp vỡ lòng của tôi và các giấy khen từ cấp 1...
Mẹ ơi, chúng con luôn cảm nhận hạnh phúc lớn khi được làm con của bố mẹ, chúng con biết ơn về tất cả những gì bố mẹ đã làm cho con cháu, chúng con luôn nhớ bố mẹ trong từng giây phút cuộc sống sau khi bố mẹ đã ra đi.
Trong tâm trí chúng con, mẹ là người mẹ mẫu mực, là người con Hà Nội anh hùng.
Kể chuyện mẹ chồng nàng dâu chi họ ta...
Mấy hôm nay kể từ khi VTV 1 phát bộ phim “Sống chung với mẹ chồng” mới được
có vài tập, mà dư luân đã sôi lên sùng sục khen nhiều hơn chê.
Với những người đã có gia đình như tôi, có vẻ như nhìn thấy ở đó những gì đã
tường tận trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà mình đã từng trải nghiệm.
Tôi
vẫn còn nhớ từ hồi bé, được nghe cụ bà kể lại trong nỗi ấm ức về quan hệ với mẹ
chồng. Ngày nay may mắn thay lớp con của Cụ, nay đã là mẹ chồng có mối quan hệ
với nàng dâu tốt hơn xưa.
Tôi đã nhiều lần được nghe Bạch Hoa nàng dâu ông bà Di Chi mỗi khi nói tới
mẹ chồng, bao giờ cũng là câu cửa miệng “Mẹ Chi” rất tình cảm. Chỉ như thế đủ
hiểu mẹ chồng nàng dâu ở nhà này
thân thiết đến mức nào. Chẳng thế mà khi blog chi họ đăng bức ảnh Bạch Hoa tươi
tỉnh cưỡi Lạc đà ở Israel, tôi cứ tưởng đã có trận lôi đình kiểu như "Ở cái nhà này, con gái cấm tiệt không được cưỡi lạc
đà.”. Ấy vậy mà mọi việc êm ru, như chưa hề xảy ra.
Lại nữa mấy năm nay Xuân, Hè nhị kỳ ông
bà Lan Nguyên cùng gia đỉnh và thông gia
có các kỳ nghỉ tại các Resort sang trọng bậc nhất như Đà Nẵng (Tết 2015), FLC Sầm
Sơn (hè 2016) và vừa mấy ngày trước đây (4/2017) tại FLC Qui Nhơn. Phải ưng nàng dâu đến mức nào, thông gia mới được như thế.
Tới đây nói về việc điều hành nàng dâu, không thể không nói tới bà Kim Anh.
Bởi trong tay bà không chỉ có một, mà có tới ba nàng dâu đều thuộc hàng “dao pha” sắc bén. Mà
đã là "hàng dao" như thế nói dại nhỡ chẳng may "dao đụng dao", tóe lửa là cái chắc. Khi đó hậu
họa khôn lường. Nhưng may sao dưới tài điều khiển của bà, ba nàng dâu có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra giỗ tết, ngày lễ, họp mặt mọi việc gia đình đâu vào đó êm re để bà yên tâm du ngoạn,
chùa chiền khắp nơi.
Nói xa rồi đến gần bà xã tôi vốn hiền lành, từ ngày có con dâu bà ấy bỗng dưng hiền hơn trước khi
chưa có. Chưa bao giờ nặng lời với con dâu, lẳng lặng làm hết mọi việc gia
đình. Có việc gì cần là bàn bạc tạo sự thông cảm với con dâu, tuyệt nhiên không can thiệp vào công việc, giờ giấc sinh hoạt của chúng. Nhờ thế mà quan hệ mẹ
chồng nàng dâu êm đẹp, quan tâm quí mến nhau.
Đã đành rằng được như vậy là do chi họ ta may mắn có các nàng dâu tốt hiếm thấy. Nhưng còn các bà mẹ chồng thì sao?. Tôi nhớ ngay tới lời bà Nhu đã nói nhiều lần đại ý “với con dâu cái
chính là phải thật tâm, thương yêu chúng thì chúng sẽ tốt với mình...”. Tôi hiểu
ra có thể vì thế mà tới nay chi họ ta chưa phát hiện thấy cô con dâu nào bật lại
mẹ chồng, như cái cô con dâu tên Vân trong tập phim “Sống chung với mẹ chồng” vừa chiếu.
Có thể là như thế.
Phạm Lê
Niềm vui tuổi cao niên
Khi đã lớn tuổi, thì con người được nhiều tự do hơn, được thong thả hơn để sống. Không còn phải như em bé bị cha mẹ ép buộc, bây giờ thì muốn làm chi thì làm, muốn thức khuya dậy sớm gì, cũng chẳng còn ai la mắng dọa nạt, rầy la.
Nếu vợ vì thương, sợ mất sức khỏe, thì cũng cằn nhằn chút chút thôi, mình không nghe thì cũng chẳng bị roi đòn gì.
Không còn phải khổ công học tập, lo lắng cho tương lai mai sau, chẳng phải học thêm chi cho mệt trí, biết quá nhiều, biết quá đủ rồi. Nếu đã nghỉ hưu, thì học thêm làm chi. Nếu còn đi làm, thì cũng đã rành nghề, quen tay quen việc, làm việc dễ dàng.
Khi già tình yêu cũng không còn là mối bận tâm, không quan trọng quá, chưa nghe báo đăng các cụ già trên dưới sáu mươi tự vẫn chết vì thất tình. Tội chi mà chết vì tình trong tuổi già, vì cũng sắp thấy Diêm Vương rồi, việc chi mà đi sớm hơn. Khôn quá rồi, chết vì tình yêu là nông nỗi.
Đời sống tình cảm của tuổi già êm đềm hơn, ít đau đớn ít sôi động, và bình lặng. Tuổi già rồi, các ông không còn tính chuyện mèo mỡ lăng nhăng, khỏi phải lo lắng sợ vợ khám phá ra chuyện giấu giếm mà nhà tan cửa nát. Đỡ tốn tiền quà cáp, đỡ tốn thì giờ lui tới các nơi bí mật. Hồi hộp, đau tim. Các bà khỏi phải lo chuyện đi đánh ghen, không còn cần phải chăm chút nhan sắc làm chi nữa, vì như chiếc xe cũ rệu, có sơn phết lại cũng xộc xệch, cũng méo mó. An tâm và chấp nhận, thì khỏi băn khoăn mà vui.
Cũng có một số ít những cặp vợ chồng già đem nhau ra tòa chia tay, vì khi già cả hai đều trở thành khó tính. Hậu quả của ly dị trong tuổi già không trầm trọng như khi còn trẻ, vì con cái đã lớn, đã tự lập, không còn ảnh hưởng nhiều đến tương lai chúng và tương lai của chính mình. Vì còn sống bao lâu nữa mà lo lắng chi cho nhiều. Xa được ông chồng khó tính, độc tài là mừng. Dứt được bà vợ đanh đá, bạc ác là phải sung sướng. Khỏe trí.
Tuổi già, cố giữ cho còn có nhau, khi đã đến nước ly dị, thì hai bên đều đúng, đều có lý. Đây là hành động tự cứu mình, và cứu người ra khỏi cảnh khổ lúc cuối đời, khi mà mộ bia đã thấp thoáng trước mắt, không còn bao nhiêu ngày nữa.
Có điều ít ai nghĩ đến, là càng già, thì càng dễ tìm một người bạn đời để nối lại, để an ủi nhau trong tuổi xế chiều. Vì chung quanh họ, có thiếu chi người đứt gánh nửa đường. Chồng chết, vợ chết, ly dị. Vấn đề là không sao tìm được một người có chung nhiều kỷ niệm, nhiều tình nghĩa, nhiều chia sẻ như người phối ngẫu cũ.
Tình già cũng nhẹ nhàng, thong thả, ít khổ đau, ít sôi nổi hơn tình khi còn trẻ trung. Sức lực cũng có còn bao nhiêu mà ghen tương nhau chi, mà lo lắng chi cho thêm mệt, những người lớn tuổi kinh nghiệm và biết rõ như vậy. Nhiều người trẻ, sau khi gia đình tan vỡ thì xuống tinh thần, uống ruợu đánh bài tìm quên, đôi khi không phải vì họ quá thương yêu người cũ mà tự hủy hoại đời mình, mà chính vì họ tự thương thân, tự ái bị xúc phạm, và rồi sa lầy vào ruợu chè cờ bạc. Người lớn tuổi thì suy nghĩ khác. Họ nghĩ rằng ta cũng đã gần đất xa trời rồi, có sống thêm bao lâu nữa mà sầu khổ cho mệt. Mất củ khoai lang, thì kiếm củ khoai mì bù vào.
Tuổi già biết giá trị tương đối của tình yêu nên không tìm tuyệt hão, không tìm lý tưởng, và nhờ vậy không bị thực tế phũ phàng làm vỡ mộng, đau khổ. Khi già rồi, có ai hỏi tuổi, thì cũng không cần giấu diếm, không cần sụt đi năm bảy tuổi làm chi. Sướng lắm. Vì có sụt tuổi, cũng không giấu được những nếp nhăn, mà chẳng có ích lợi gì. Nếu tự cọng thêm cho mình chừng chục tuổi, thì không chừng được thiên hạ nức nở khen là còn trẻ, trẻ quá, và họ mơ ước được như mình.
Các ông có vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm dòm ngó, lăm le dụ dỗ vợ mình. Con người, ai mà không nhẹ dạ, ai mà không ưa lời nói ngon ngọt êm tai, ai mà không có khi thiếu sáng suốt. Vợ chồng cũng có khi bất hòa, buồn giận nhau, và những khi nầy, lòng người dễ chao đảo lắm. Bởi vậy, các ông đỡ nghe các bà hăm he ly dị, hăm he bỏ nhau. Tuổi nầy các bà cũng thừa khôn ngoan để biết những tên ngon ngọt, hứa hẹn nhiều, thường chỉ là những tên phá đám, chứ không thể tin tưởng được.
Đàn bà có chồng hào hoa, đẹp trai, khi lớn tuổi cũng bớt lo, vì các ông cũng bớt máu nóng, bớt chộn rộn và khôn ngoan hơn thời trẻ trung. Biết kềm chế hơn, và biết rõ giá trị hạnh phúc gia đình cần gìn
giữ hơn là chơi ngông.
Tuổi già, vợ chồng sống chung với nhau lâu rồi, chịu dựng nhau giỏi hơn, quen với cái thói hư tật xấu của nhau. Không còn thấy khó chịu nhiều nữa. Dễ dung thứ cho nhau, chấp nhận nhau, vì họ biết rõ bên cạnh cái chưa tốt của người bạn đời, còn có rất nhiều cái tốt khác.
Vợ chồng, khi đó biết bao nhiêu là tình nghĩa, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thân thiết, cho nên hạnh phúc hơn, vui hơn.
Tình yêu trong tuổi già thâm trầm, có thì giờ bên nhau nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Cũng có nhiều ông bà già ưa cãi vã nhau, cũng dễ hiểu, khi đó tai của cả hai ông bà đều lãng, người nầy nói một đường, người kia hiểu nẻo khác, cho nên buồn nhau giận nhau, không gây gổ sao được?
Tuổi già, thì tất cả mộng ước điên cuồng của thời trẻ trung đã tan vỡ, đã lắng xuống, không còn khích động trong lòng, không còn thao thức nhức nhối. Họ biết sức mình đến đâu, và không tội chi mà ôm cao vọng cho khổ thân. Họ còn biết thêm rằng, nếu những cao vọng điên cuồng ngày xưa mà có thành đi nữa, thì e cũng chỉ là hư không, chẳng đáng gì.
Khi tuổi già, thì biết khôn ngoan mà an phận, biết vui với bình thường. Biết đâu là hạnh phúc chân chính. Nhiều người già rồi mới tiếc suốt một thời son trẻ không biết sống, phí phạm thời gian theo đuổi những huyễn mộng, làm đau khổ mình, làm điêu đứng người khác.
Tuổi già, vui khi thấy mình hết nông nỗi, nhìn đời bằng cái tâm tĩnh lặng hơn. Ai khen không hớn hở mừng, ai chê không vội vã hờn giận. Vì biết rõ mình không có gì xuất chúng để thiên hạ khen nịnh. Và biết mình cũng có nhiều cố tật không chừa được, đáng chê. Chê thì chê, khen thì khen. Khen cũng thế, mà chê cũng thế, thì ta vẫn là ta, là một kẻ già, đáng được khoan thứ hơn là trách móc.
Lúc nầy, không còn muốn làm giàu, không bị con ma tham lam thúc bách để kiếm và tích trữ cho nhiều tiền nhiều bạc. Con cái cũng đã lớn, không phải chi tiêu nhiều thứ, thì tiền bạc, chỉ cần đủ sống thôi, cũng là thỏa nguyện. Họ cũng không cần se sua, tranh hơn thua với ai, tinh thần họ vui vẻ, dễ chịu và khỏe khoắn hơn.
Mối lo âu về tài chánh cũng nghẹ gánh. Bởi khi đó, nhiều người đã tích trữ được một số tiền nhỏ. Nhà cửa cũng đã có. Nợ nhà, nợ xe cũng ít đi, hoặc không còn nữa. Con cái cũng đã lớn, không còn là gánh nặng cho mình. Chúng nó đã có nghề nghiệp, đã làm ăn được. Chắc chắn tương lai chúng khá hơn mình nhiều. Người già không chi tiêu nhiều, ăn cũng ít đi rồi, chơi cũng không còn phung phí dại dột như tuổi trẻ.
Khi già, thời gian mới là thực sự của mình, vì không còn phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống nữa. Không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể ngồi mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên,thưởng thức thiên nhiên tuyệt thú, có thể tìm được an bình tuyệt đối,không như thời còn trẻ, đi nghỉ mát, mà thỉnh thoảng cũng bị công việc nhà ám ảnh, nhắc nhở.
Tuổi già về hưu, là một mong ước của gần như của tất cả mọi người. Nhiều người gắng làm sao kiếm cho nhiều tiền để dược về hưu sớm hơn. Nhiều thanh niên, ngày về hưu còn xa lắc, xa lơ mà vẫn mơ ước.
Người Mỹ, trẻ già chi cũng nghĩ đến hưu trí. Hưu trí trong tuổi già là một phần thưởng của tạo hóa, của xã hội. Cho sung sướng, nghỉ ngơi. Già là nghỉ ngơi, là khỏe khoắn.
Mỗi buổi sáng nằm dài trên giường, sáng nào cũng là chủ nhật trong tuần, muốn dậy lúc mấy giờ cũng được, muốn nằm cho đến trưa đến chiều cũng không sao. Nằm thoải mái, không ai chờ, ai đợi, không có việc gì gấp gáp phải làm, ngoại trừ cái bọng tiểu nó thúc giục, không cho mình nhịn lâu thêm được nữa. Thế thì sao mà không sung sướng?
Nếu chưa về hưu, còn đi làm việc, thì cái tâm của người lớn tuổi cũng nhẹ nhàng, ít bị những sức căng, bị áp lực đè nén. Vì tài chánh cũng quan trọng, nhưng không quá quan trọng đến nỗi khi thất nghiệp thì mất xe, mất nhà, mất vợ mất con như những người còn trẻ. Khi này, nhiều thứ trong cuộc sống đã ổn định, nhu cầu tiền bạc cũng không quá
nhiều. Vả lại, già rồi, kinh nghiệm công việc nhiều, cho nên giải quyết mọi sự trong dễ dàng, thong thả.
Bạn đồng sự cũng có chút nể nang, phần vì tuổi tác, phần vì kinh nghiệm. Có trường hợp, còn có việc thì tốt, mất việc thì mừng hơn, vì có lý do chính đáng để về hưu cho khỏe. Vì nếu việc có hoài, việc lại dễ dàng, thì tiếc, không muốn về hưu. Tuổi lớn, không cần thăng tiến, không cần đua chen với ai, cho nên tinh thần thoải mái, được bạn bè chung quanh thương mến hơn. Những người về hưu rồi, trở lại làm việc, thì đi làm, như đi chơi, chứ không phải “đi cày” như nhiều người khác quan niệm. Vui thì làm tiếp, chán thì về nhà nghỉ ngơi.
Người lớn tuổi, thì sức khỏe xuống, bệnh hoạn ồ ạt đến tấn công, không ai thoát khỏi bệnh hoạn. Nhưng họ lại cảm được cái sung sướng của một ngày khi bệnh thuyên giảm. Một ngày khi cảm thấy gân cốt ít nhức mỏi hơn, dễ chịu trong từng khớp xương hơn. Ngưới trẻ đâu có thấy được những nỗi sung sướng này? Vì họ chưa kinh nghiệm, chưa trải qua, nên chưa biết. Họ có sức khỏe, nhưng họ không biết đó là sung sướng, cho nên, xem như chẳng có giá trị gì. Anh chị xem, nếu anh chị có một tảng ngọc to bằng cái bàn nằm trong vườn, mà anh chị không biết đó là chất ngọc, thì không biết quý, không biết mình sung sướng có tảng ngọc, mà chỉ quý và sướng vì viên ngọc nhỏ xíu nằm trên chiếc nhẫn mà thôi.
Có người viết sách rằng, tuổi già, buổi sáng ngủ dậy, nghe xương cốt đau nhức mà mừng, vì biết mình chưa chết. Tôi thêm rằng, biết mình còn sống là mừng, biết mình đã chết nhẹ nhàng, càng mừng hơn.
Nầy anh chị có nhớ câu chuyện Thượng Đế khi đuổi tổ phụ loài người là ông Adam và bà Eva xuống trần gian, có chỉ mặt mà phán : “Từ nay chúng mi phải đổ mồ hôi trán mới có hạt cơm vào mồm”. Đó là câu nguyền rũa độc địa nhất, là lời phán ý nghĩa nhất, là con người phải sống trong nhọc nhằn. Sách Phật cũng có viết đời là đau khổ, và tu để tránh khổ. Đó, đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng mừng. Tôi đi đám ma ông bạn già, thấy gia đình khóc lóc, rên rỉ thảm thương, con cháu mếu máo kể lể. Tôi cười trong bụng, nghĩ rằng bọn nầy không biết luật của tạo hóa. Có sinh thì có diệt. Chúng nó muốn thân nhân của chúng sống đời đời sao? Biết đâu chỉ là khởi điểm của một cuôc rong chơi. Nầy, tôi đọc cho anh chị nghe một đoạn thơ của anh bạn tôi:
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó …
Ai thay da mãi mãi sống muôn đời ?
Kẻ trước, người sau xếp hàng xuống mộ,
Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi …
Khi tuổi già, thì xem cái chết như về. Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa được con số năm mươi.Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai.
Đời trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước. Vì đã từng trải, đã gom được kinh nghiệm của đời trước, để thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn hão. Chết là về. Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe hư máy dọc đường. Làm khổ chủ xe, bắt nằm liệt mê man, không sống mà cũng không chết, đó mới là cái đáng sợ. Tôi biết vậy, nên đã làm di chúc, khi nào tôi bị mê ba ngày, thì xin rút ống cho tôi đi. Đi về bình an.
Này, anh chị nghĩ sao về ông bác sĩ mà người ta đặt cho tên là bác sĩ tử thần? Già rồi tôi không nhớ rõ tên, hình như ông ta tên là “Ki-Vô-kiên” (Kevokian — THD) phải không? Cái tên gần gần như vậy. Theo tôi, thì ông nầy là một vị Bồ Tát, cứu độ cho chúng sinh mau qua khỏi khổ đau, để bị ra tòa, bị tù tội. Chỉ có cái tâm Bồ Tát thật lớn mới làm được việc đó. Tôi cố tìm một cái ảnh ông ta để thờ sống, mà không có. Tôi nghĩ, trong tương lai, luật pháp sẽ không ngăn cấm việc cho người đau đớn ra đi sớm hơn, vì đàng nào cũng chết, tại sao phải kéo cái đau đớn ra dài hơn mới được chết. Trừng phạt người ta hay sao?
Trong tuổi già, người ta biết ơn sự nhiệm mầu của tạo hóa. Có bộ máy nào, không phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một mạch sáu bảy chục năm không ngưng nghỉ, mà vẫn còn hoạt động như quả tim, buồng phổi, trái thận, cái bao tử, não bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các mạch máu của hệ thống tuần hoàn. Thì dù có rò rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt trong vài ba mạch máu, thì cũng là sự thường tình, và mừng là còn sống, còn sinh hoạt được. Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, thì họ vẫn sung sướng là cái vòi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới rò rỉ sơ sơ. Mấy cái vòi nước trong nhà, bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm đã phải thay rồi…
Bài trên viet-studies
Nhớ bà ngoại.
Lnđ: Hôm nay 14/4/2017 (18 tháng ba âm lịch) là ngày giỗ bà ngọai Trương Thị Hảo:
Tôi là người thích thơ ca
Tôi là người thích thơ ca
Văn học nghệ thuật, dân
ca ba miền.
Thấm nhuần từ thủa thiếu
thời.
Truyền thống gia đình
đam mê ca nhạc
Gần bà ngoại vốn hay thơ
Chăm nom tám cháu từ khi
mới sinh
Khi thời bình, lúc thời
chiến.
Cháu Anh theo bà bán vải
chợ Kim Tân (*)
Đến nay cháu yêu giống
bà
Ưa du lịch, thích dân dã, thơ ca
Nhân 38 năm bà đi xa
Nhớ bà với những công
lao, duyên thơ.
Kim Anh
(*) Chợ Kim Tân, Thạch Thành, Thanh Hóa năm 1947
Tản mạn một chút.
Hôm nay ngày 11/4/2017, tôi nhận huy hiệu 45 tuổi Đảng ghi nhận thời gian là
đảng viên.
Thực ra chỉ còn hơn một năm nữa tôi tròn 50 năm tuổi đảng, nhưng dù sao hôm
nay cũng là dịp để nhớ khi mình đã về hưu vì sẽ chẳng còn có thêm danh hiệu
nào nữa.
Buổi tối hôm qua ngồi nói chuyện với cậu cháu trai bên vợ về mọi đề tài xã
hội và gia đình. Khi biết tôi nhập ngũ năm 1963, chuyển ngành lần thứ nhất
7/1977, tái ngũ chiến tranh biên giới phía bắc tháng 7/1979 và chuyển ngành lần
hai tháng 7/1982 (đeo lon Thượng úy vào tháng 7 năm 1979). Cậu ấy tỏ ra bất ngờ
về thời gian, nhưng lại càng bất ngờ hơn
khi biết tôi chuyển ngành năm 1982 mới chỉ là Thượng úy.
Cậu ấy dò hỏi bác ở bộ đội lâu thế mà sao quân hàm thấp vậy, hay là bác bị
kỷ luật, hoặc không nằm trong nhóm lợi ích nào, không biết quan hệ. Vốn là
chuyên viên của một hãng điện thoại lớn tầm cỡ quốc gia đang vươn mình ra thế
giới, dưới con mắt cậu ta bây giờ muốn thăng tiến không tránh khỏi phải có mối
quan hệ tình cảm hoặc vật chất.
Tôi bộc bạch gần 20 năm trong quân ngũ chưa hề bị kỉ luật, cũng chẳng có
thành tích gì cao siêu chỉ hoàn thành nhiệm vụ, nhiều lần được khen thưởng cao
nhất là bằng khen của Bộ Quốc Phòng. Còn chuyện quà cáp biếu xén, thì thời đó không rầm rộ tinh vi như bây giờ, nếu như
không muốn nói là xa lạ.
Tôi hiểu về thăng cấp có nhiều yếu tố tác động như năng lực, yêu cầu và cả
cơ may...Nhưng ở thời của tôi vấn đề ở chỗ là không có chế độ thăng cấp theo
niên hạn, đến hẹn lại lên như bây giờ. Thời đó 5 hay 10 năm hoặc lâu hơn nữa mới lên một cấp,
cũng chỉ là “chuyện thường ngày ở huyện”.
Vì chế độ như thế hiện nay có nhiều tướng, tá hơn mấy chục năm trước. Dư luận xã hội có nhiều câu ví von, ví như "cứ ra ngõ là gặp tướng, tá, sĩ quan”...v...v...Đến nỗi tôi có mấy người bạn cùng trang lứa đeo lon tá, vinh hạnh lắm.
Nhưng khi gặp nhau không bao giờ xưng danh tá, tướng cũng chỉ vì ngại dư luận
“nhiều quá”.
Hôm nay nhận huy hiệu 45 tuổi đảng tôi hiểu chuyện này cũng "chẳng có gì mà ầm ỹ” của riêng mình,
cũng chỉ là một sự chứng nhận về thời gian của một tổ chức mà ta đã tham gia.
Nhưng với thời gian ngần ấy năm cũng đủ để ghi nhớ về một thời kỳ cống hiến
sức lực, tuổi trẻ không tỳ vết.
Vĩnh Thắng
(ảnh minh họa tham khảo từ mạng)
THĂM NHAU...
Trưa nay (6-4 tức 10-3 Đinh Dậu) nhân ngày Giỗ Tổ Hùng Vương và chuẩn bị mừng Sinh nhật cháu Mai Anh (7-4), hai Cô Nhu&Minh đã đến thăm gia đình tôi. Cuộc gặp mặt giữa Cô-Cháu diễn ra thân mật, đầm ấm. Vợ chồng tôi cũng mạn phép "múa rìu qua mắt thợ" chiêu đãi 2 Cô món bún thang - món ăn truyền thống của gia đình mà lúc sinh thời Ông Bà ngoại rất thích...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)