Nhớ Vũ Phương Anh.

Tôi đã có thời gian dài những 4 năm sống gần gia đình Tuấn Thúy ở Matscơva những năm 90 và những lần công tác sau này qua đó. Đương nhiên có đôi chút thời gian gần gũi, tiếp xúc gia đinh và với cháu Phương Anh.
Nói là vậy nhưng thú thật thời gian tiếp xúc cũng không thật nhiều, vì công việc bận bịu của cả tôi và gia đình Tuấn Thúy. Tôi thưc sự biết được bệnh tật của Phương Anh là khó phương cứu chữa ngay từ mùa hè năm 1996, khi cùng bố cháu đưa Phương Anh sang CHLB Đức nhờ cậy mấy người bạn của tôi bên đó dẫn tới thăm khám tại Học viện Y khoa nổi tiếng ở TP. Rostock.
Đúng như mọi người đã biết ngay từ tấm bé Vũ Phương Anh đã lâm bệnh nặng, bố mẹ cháu đã không tiếc tiền của, công sức lại được bạn bè thân hữu gần xa hết lòng quan tâm giúp đỡ. Cháu được giới thiệu đến các bệnh viện đầu ngành tìm tới các giáo sư, bác sĩ giỏi ở các nước có trình độ y tế tiên tiến thế giới như Nga, Đức, Ba Lan, Thụy sĩ hầu tìm phương cưú chữa.
Nhưng than ôi số trời đã định trải qua nhiều năm chữa chạy bênh tình không giảm, mà còn nặng hơn để rồi Phương Anh đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 15h58 phút ngày 28 tháng 3 năm 2013 (tức ngày 17 tháng 2 năm Quí Tỵ) khi vừa bước vào tuổi 27 được mấy ngày đúng vào thời thiếu nữ đẹp nhất của đời người con gái.
Tôi nhớ những lần gặp kể cả trưa ngày 23-3 vừa rồi, khi tôi và ông Di chúc mừng ngày cháu thêm một tuổi, Phương Anh vẫn nở nụ cười rất tươi cảm ơn hai ông về lời chúc. Tôi cũng chưa một lần thấy cháu than vãn, kêu ca về bệnh tật. Nhiều khi tôi hỏi bà Nhu và Tuấn Thúy hay là cháu không biết?. Nhưng rồi tôi lại tự trả lời là cháu biết, vì Phương Anh biết dùng máy tính, biết Daownloats các bài hát ưa thích trên mạng. Vì thế không thể không tra cứu tìm hiểu nguyên cớ về căn bệnh của mình.

Với chi họ ta có một điều lí thú, Phương Anh rất hay đọc blog chi họ những khi không đau ốm. Cháu gần như xem hằng ngày thi thoảng lại còn dí dỏm bình luận với bà Nhu về các bài thơ, bài viết của các blogers già chi họ hoặc của tôi trên blog nhà mình.
Tôi biết bố mẹ cháu và bà Nhu đã dành cho Phương Anh sự yêu thương, quan tâm hết mực với môt niềm tin lớn “còn nước còn tát”. Giờ đây khi cháu đã đi xa, là môt tổn thất lớn không gì bù đắp được đối với gia đình.
Biết sao được số trời đã định như thế, cưỡng sao nổi. Chỉ mong sao bà Kim Nhu và Tuấn Thúy cùng cậu em trai Tuấn Việt động viên nhau sớm vượt qua nỗi đau, để cháu được yên nghỉ thanh thản nơi suối vàng.
Ông bà Minh Thắng

Vĩnh biệt Cháu Vũ Phương Anh !

Sau một thời gian dài chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, Cháu Vũ Phương Anh đã ra đi để lại cho Bà Nội, Bố mẹ cháu và họ hàng một niềm tiếc thương vô hạn ! Mặc dầu Bố Mẹ đã đưa cháu đi chữa trị ở các cơ sở y tế tốt nhất ở Thụy Sỹ, Đức và Nga; được Bà nội và mẹ chăm sóc chu đáo, hết mình trong thời gian Cháu trở bệnh. Nhưng do bệnh quá nan y nên Cháu không thể vượt qua ! Cháu đã ra đi vào hồi 15g58 phút ngày 28-3-2013 sau Sinh nhật của mình 5 ngày !
    Bản thân tôi thấy Cháu là một người rất vui vẻ và lạc quan và sống có nôi tâm. Cháu có nghị lực giống Bố mình ! Mặc dầu mang bệnh nặng nhưng những lúc gặp họ hàng Cháu vẫn cười và rất lạc quan truyền niềm vui và hi vọng cho mọi người. Cháu yêu cuộc sống và có nghị lực nhưng thật bất công là cuộc đời lại không cho Cháu sức khỏe, không cho Cháu thời gian để yêu nó !
   Tôi còn được biết đối với bạn bè mình, Cháu cũng không muốn thông báo cho bạn bè về tình trạng mình bệnh nặng. Nhưng đến Sinh nhật của mình , hình như có linh tính báo trước, Cháu đã báo cho bạn bè mình và các bạn cháu đã đến thăm và chúc mừng Sinh nhật mình. Nghe nói Cháu rất vui vì bạn bè đã đến ! Có lẽ ngoài Bà nội và những người thân của Cháu ra, Cậu Di, Cậu Thắng và bạn bè Cháu là những người được gặp Cháu lần cuối cùng !
  Tôi xin được gửi đến mọi người mấy hình ảnh của Cháu Phương Anh trong Sinh nhật Năm 2012 tổ chức tại Nhà hàng của Bố Mẹ cháu để chúng ta tưởng nhớ đến Cháu !




Hai Bác Phương Lương


Tin buồn

Tin buồn
Gia đình vô cùng thương tiếc báo tin con gái chúng tôi VŨ PHƯƠNG ANH sinh năm 1987, sau một thời gian lâm bệnh nặng đã qua đời vào lúc 15h58 phút ngày 28-3-2013 (tức 17-2 âm lịch) hưởng dương 27 tuổi.
Lễ viếng bắt đầu vào hồi 8h30, lễ truy điệu và đưa tang vào hồi 10h30 phút ngày Chủ nhật 31-3-2013, tại Nhà tang lễ số 2 Bệnh viện Bạch Mai Hà Nội. Hỏa táng tại Đài hóa thân Hoàn Vũ cùng ngày.
Trân trọng kính báo.
Bố mẹ cháu: Vũ Anh Tuấn, Nguyễn Thị Thúy

TIN BUỒN

Phương Anh ! Ơi hỡi ! Phương Anh ! 



23/3/1987 - 28/3/2013

Sao mà cháu vội ra đi
                                                        Để cho bố mẹ, Việt, bà sót thương
                                                                 Họ hàng bà nội vẫn thương
                                                        Bây giờ đã vậy, lại càng sót xa

                                                                                *
                                                                Cháu đi về cõi vĩnh hằng
                                                        Giao du đâu đó, nhớ về trần gian !






Thương tiếc cháu Phương Anh

 
 

 Trong những ngày ra Hà Nội, dù bận nhiều việc chúng tôi (Di&Thắng) cũng không quên đến nhà  chúc mừng sinh nhật cháu Phương Anh vào ngày 23/3/2013 đúng lúc cháu tròn 26 tuổi (23/3/1987) mua tặng cháu 1 lọ hoa nhỏ đẹp và 1 bánh gateau, lúc đó cháu rất vui vẻ, cám ơn các ông đã chúc mừng sinh nhật và tặng quà, tuy cháu không đứng dậy được mà nằm yên trên giường nhưng vẫn hoạt bát.(Rất tiếc lúc đó đang có khách nên không chụp ảnh được cùng với cháu )

 



                              Ảnh chụp mừng sinh nhật cháu Phương Anh ngày 23/3/2013 ở Hà Nội

Chiều nay 28/3/2013 vừa đưa Cô Chi từ bệnh viện An Sinh trở về nhà sau gần 4 ngày nằm viện cấp cứu thì nghe tin chú Thắng gọi điện vào báo tin cháu Phương Anh con gái anh chị Tuấn &Thúy đã ra đi, thật đột ngột và nhanh quá. Âu là số trời đã gọi ai là người đó phải gánh chịu,chỉ tiếc cho công sức chăm sóc và cứu chũa bệnh nan y của cháu bằng tất cả mọi giá với sự hy sinh cao cả và  tình thương vô hạn với cháu nôi của Bà Kim Nhu, và với con gái đầu lòng của Tuấn &Thúy cũng không kéo dài thêm được sự sống của cháu.

 



Trên tinh thần đó cũng như tất cả các thành viên trong chi họ chúng tôi thành thực chia buồn cùng Bà Kim Nhu và anh chị Tuấn &Thúy trong giờ phút đau thương này,và mong rằng dù cháu ở thế giới bên kia vẫn nhớ đến công lao của bà nội và bố mẹ, cùng niềm tiếc thương sâu sắc của họ hàng

Lá thư về 'gia tài khổng lồ' PGS Tôn Thất Bách để lại cho con trai

 Bài do Cậu Tiến cung cấp
Một lá thư đầy xúc động được Tôn Hiếu Anh - con trai cố phó giáo sư, bác sĩ, nhà giáo Tôn Thất Bách viết cho bố mình nhân ngày giỗ của ông đã làm lay động trái tim của rất nhiều người. 
GIA TÀI CỦA BỐ
Con không theo học được ngành Y nên gia tài kiến thức của gia đình con đã không được thừa hưởng. Bố đừng buồn, những thế hệ học trò của bố đã kế thừa và phát huy điều đó rất tốt. Nếu con làm bác sĩ thì sẽ có lợi thế là sự khéo léo, nhạy cảm hay những đoạn gen tốt từ ông và bố. Không có tính kiên nhẫn là nhược điểm khiến con không bao giờ đến được với ngành Y. Dù con không thừa hưởng tiền hay kiến thức y khoa nhưng bố đã để lại cho con một gia tài vô giá: Những người bạn của bố.
Bố biết không, 9 năm đã qua mỗi dịp 20/11, Tết âm lịch, giỗ bố ngày 26/3, ngày giỗ ông 7/5 thì nhà mình vẫn chật kín người.Các lớp học trò của bố nay các chú ấy đã trưởng thành.Họ dẫn học trò tới thắp hương và giảng giải về thành tựu khoa học của ông và bố. Tự hào lắm! Tuy các chú không dừng lại ở Việt Đức làm việc mà chia ra các nơi để thành lập các trung tâm tim mạch khác nhau, nhưng ngày hôm nay các chú đã có thành quả của riêng mình và kiến thức bố dạy các chú ấy luôn tồn tại ở các thế hệ tương lai. Bố hãy mỉm cười và đừng tiếc khi con không theo được nghề bố nhé!


Những người em của bố cũng chưa bao giờ vắng mặt trong những ngày nói trên. Chú Thạch, chú Hán, chú Tiến... họ vẫn tập trung nhau, vẫn hát bài hát của ngày xưa: "Ta đi trên lối nhỏ là lối an toàn".
Bố vẫn dặn con là khi cần thiết thì cứ gọi chú Thạch, con luôn sợ như vậy sẽ phiền chú lắm. Nhưng thực sự con chẳng cần gọi thì chú đã có mặt bên gia đình mình mỗi khi có việc bố ạ!
Con nhận ra trong cuộc đời này có tình anh em bền vững khi người anh trọng nghĩa còn người em trọng tình. Đặt ở giữa là cán cân của sự sòng phẳng.
  Hai cha con lúc P.GS Tôn Thất Bách còn đương thời.
Những người bạn của bố đa phần là công an. Họ là 'hung thần' của những kẻ phạm pháp nhưng lại là bạn cực tốt với chân chính. Các chú nay cũng già và về hưu, đang tận hưởng cuộc sống lên ông nội hay ông ngoại an nhàn vô tư. Chú Toàn, chú Triều, chú Hưởng... đều vẫn khoẻ để thụ hưởng hạnh phúc. Các chú cũng vẫn luôn thăm hỏi bà và mẹ mỗi khi Tết đến hay giỗ bố. Chú Toàn bây giờ giống như người anh cả của nhóm, chú Thạch, chú Hán sẽ cùng nhau tập trung mọi người mỗi khi có dịp để ăn uống, hát hò hay ôn lại những câu chuyện về bố ngày xưa. Bố biết không, chú Thạch mỗi khi uống luôn để riêng một chén rượu phần bố đấy ạ!
Mảnh đất Lương Sơn bây giờ đã mang một màu sắc mới, nó không còn u ám như nhiều năm trước.Có lẽ nó đã được thổi một sức sống mới và chứa những kỷ niệm vĩnh cửu từ tình cảm gia đình. Con nhận thấy tình anh em, bạn bè của bố xứng đáng xếp vào chữ gia đình qua sự chân tình và bền chặt nhưng có lẽ đại gia đình là cách gọi đúng hơn.
Nhìn lại mình, con nhận ra mình quá ư hời hợt. Con đã không biết cách chơi với bạn như bố đã làm. Con học được từ câu chuyện của bố: Bằng sự gương mẫu của một người anh chứ không phải là chức quyền là thứ được bạn hay em tôn trọng. Sự đức độ, nét tài hoa hay cách ứng xử với bạn chân tình mới là thứ mọi người luôn nhớ. Con từng lầm tưởng bênh bạn hết mình mới là biết 'chơi', nhưng bây giờ mới hiểu biết chơi phải là cách của bố mới đúng.
Một gia tài nữa bố để lại cho con đó là cái email lúc 8h sáng gửi từ Việt Nam và khi đó là đêm ở Anh quốc. Con vui mừng khi nhận được email đầu tiên bố viết cho con và ngay lập tức con đã trả lời. Thật tiếc là cái email đầu tiên đó cũng là cái cuối cùng của bố con mình. Hay email phúc đáp của con, bố cũng không kịp đọc.
Bố chuẩn bị đi công tác Lào Cai.... là câu mở đầu cho bức thư 3 dòng. Giống như một lời tiên tri hay như định mệnh.
8h sáng bố viết cho con để rồi gần 12h đêm bố đã vĩnh viễn ra đi ngay trên mảnh đất Lào Cai lạnh lẽo.
Con cảm giác bố đã nhìn được hồi kết của mình nên đã email cho con hay đêm trước khi đi công tác, bố ôm chú Thạch khóc và nói: "Đã đến lúc em phải lấy vợ rồi, không sống thế này mãi được, Thạch ơi". Và 9 giờ tối bố vẫn gọi cho mẹ thăm hỏi như thường lệ và bảo là mình hơi mệt.Mẹ luôn là bến đỗ cuối cùng của bố và duy nhất, có lẽ vì điều này nên mẹ vất vả nhất trong việc tập sống cô đơn không có bố.Và đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của bố trước khi rời dương thế.
Mọi người tả lại cho con là bố mất trong tư thế ôm ngực, còn tay kia như muốn với điện thoại. Con mong đó cũng chỉ một cơn nhồi máu cơ tim giống ông thôi, bố nhỉ! Để bố không kịp cảm nhận được sự đau đớn về thể xác và chỉ một tích tắc là bố có thể về trời.Bố ra đi trong sự yên tâm vì đã dặn hết những gì cần thiết.Lần cuối chị và mẹ đi Thái về bố cũng dặn chị phải chăm lo cho mẹ, hay bố cũng kịp chia sẻ ý đồ xây dựng bệnh viện Việt Đức với chú Thạch rất cụ thể.
Điều khó nhất bố dặn là con phải tránh xa cám dỗ. Khó quá bố ạ, đôi lúc con dẫm vào cám dỗ rồi mắc kẹt rất lâu và rất nhiều thơi gian mới thoát ra được.Có những cám dỗ đến nay con vẫn chưa từ bỏ nổi.
Con hiểu khi con đã có bản lĩnh để tránh xa cám dỗ thì tương đương với việc con sẽ gương mẫu. Để rồi cũng sẽ có những người em, người bạn như bố đã có.
Con cũng hiểu áp lực của ông với bố và điều đó lại nhân lên gấp bội khi đè nặng lên con. Tuy biết rằng con không thể nào so được với ông và bố nhưng con cũng cố gắng không trở thành kẻ vô dụng ăn bám xã hội. Con đang tập đứng vững trên đôi chân của mình, bằng năng lực thực sự của mình. Ác một nỗi người đời ít thông cảm nên khoác lên con một định kiến về kẻ nghịch tử phá hoại thanh danh gia đình.
Tuy con không thể làm giáo sư hay tiến sĩ nhưng con vẫn ngẩng cao đầu tự hào vì con là con của bố. Con chẳng nề hà khi con đã không được bằng ông hay bố nhưng con vẫn là một công dân tốt là được bố nhỉ. Con chỉ cần bố và gia đình hiểu cho con là đủ. Mỗi khi con vấp ngã hay va chạm thì luôn có những cánh tay dang ra đỡ dậy. Họ là những người bạn của bố hay đơn giản cũng chỉ là người hâm mộ nhân cách của bố. Họ xuất hiện bên cạnh con hằng ngày hằng giờ.
Nhiều năm trước con vẫn nghĩ là nhà mình không giàu hay chẳng có tài sản đáng giá. Nhưng ngày hôm nay con nhận ra con giàu có vô vàn. Tuy không phải chính tay con làm ra nhưng con hiểu là mình sẽ phải học cách làm giàu như bố.
Để tiếp tục có những người bạn của chính con, đồng hành với con suốt cuộc đời kể cả khi con nhắm mắt. Con cảm ơn bố, cảm ơn các chú đã chứng minh cho con hiểu được sự tồn tại của tình bạn chân chính trong cuộc sống ngày nay. Thật tự hào khi bố biết chọn bạn hay ngược lại thì những người bạn của bố còn là gia tài vô giá mà bố đã để lại cho con.
Con yêu bố!
"


Chú thích cho ảnh trong bài viết

Dành cho các Blogger già của Chi họ và ai quan tâm
Qua theo dõi tôi thấy một số blogger già có vẻ hơi lúng túng trong việc ghi chú thích cho ảnh nên tôi viết bài này để các vị tham khảo và áp dụng.
Ta thường post ảnh lên bài đăng của Blog nhưng không kèm theo chú thích cho ảnh nên người đọc bài viết không biết được thông tin của tấm ảnh.
Để chú thích cho ảnh có mấy cách làm sau đây:
1- Viết dưới bức ảnh sau khi chèn ảnh
Cách1- Viết trực tiếp dưới ảnh

Phương pháp này dễ thực hiện với các blogger già nhưng vị trí đặt chú thích cho ảnh có khi không theo ý của mình (như chú thích ảnh của Cậu Ngọc chẳng hạn lẽ ra đặt dưới ảnh thì đẹp hơn). 
Cách 2- Viết ttheo cách sửa Code ảnh (Vị trí chữ sẽ chuẩn hơn)
2- Chèn chú thích khi rê chuột vào tấm ảnh
Phương pháp này không trực quan và mình phải có nhắc nhở độc giả để người ta rê chuột vào ảnh để xem chú thích
3- Viết trực tiếp chú thích lên ảnh
Phương pháp này rất trực quan và chuyên nghiệp hơn nhưng thực hiên hơi phức tạp hơn đối với các blogger già. Nếu sử dụng được phương pháp này là tốt nhất !
Tôi xin giới thiệu qua cả 3 phương pháp để tùy khả năng của mình mà áp dụng
1- Viết dưới bức ảnh sau khi chèn ảnh
 Cách1- Viết trực tiếp dưới ảnh
Đầu tiên các vị hãy chèn ảnh cho bài viết ở chế độ bình thường ở chế độ "Viết". Sau phải xuống hàng đánh chú thích cho ảnh và di chuyển chú thích đến nơi mong muốn (phía dưới, trên hay giữa ảnh..). Các vị nên cho màu chữ chú thích khác màu với chữ của bài viiết cho đễ phân biệt giữa nội dung bài viết và chú thích của ảnh !
 Cách 2- Viết theo cách sửa Code ảnh
Sau khi chèn ảnh theo cách bình thường xong, các vị vào chế độ HTML để viết chú thích cho ảnh bằng cách chỉnh sửa code ảnh.
Ví dụ tôi chèn ảnh Nhà hát Opera Sidney và tôi muốn chèn chú thích cho nó. Sau khi chèn tôi vào chế độ HTML và có code ảnh như hình dưới
Tôi thay ch separator ở code trên bằng ch imgcaption và thêm thcap có chú thích ảnh ở giữa vào trước thđóng div

Và được kết quả như sau :
  
2- Chèn chú thích khi rê chuột vào tấm ảnh
- Các vị chèn ảnh như bình thường
- Bật chế độ HTML và thêm dòng code sau đây ngay sau link ảnh

Ta có kết quả (khi ta rê chuột vào ảnh)
3- Viết trực tiếp chú thích lên ảnh
Ta dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh PhotoScape (các vị có thể tải ở cuối bài đăng về rồi dùng WINRAR giải nén và chạy file PhotoScape.exe chứ không cần cài đặt).
Để viết chú thích vào ảnh các vị hãy mở PhotoScape ra rồi chọn và đưa ảnh cần thêm chú thích vào vùng chỉnh sửa của PhotoScape.
Sau đấy làm thứ tự như các bước trong hình để tạo chú thích cho ảnh !
 Và đây là kết quả
Tải PhotoScape về máy

Minh họa !

Trong bài " Bác Trưởng..." do trình độ đưa ảnh lên blog của tôi mới ở múc độ " Phổ thông cấp 1", ở bài viết trên chỉ đưa hai ảnh tiêu biểu, bạn đọc đã gọi điện yêu cầu giải thích, để đảm bảo uy tín của bác trưởng, tôi mạn phép đưa thêm mấy ảnh để làm minh chứng !

             Viếng mộ bà Ngọ

     Viếng mộ bác Đoàn Hưng Nông           


                    
Viếng hài cốt bác Đoàn Đình Hải



Nhúng Video trên YouTube vào bài viết trong Blog

Để nhúng Video trên YouTube vào bài viết trên Blog ta có thể lấy code nhúng do nó cung cấp. Nhược điểm của Code nhúng do YouTube cung cấp là sau khi chiếu là để lại các Video lạ làm chúng ta khó chịu và chúng ta không thể thay đổi được giao diện của trình chiếu video nên hơi nhàm chán.
Để khắc phục được vấn đề trên các bạn làm như sau :
1- Vào YouTube tìm một video mình cần. Tốt nhất là các bạn nên có một tài khoản trên YouTube để tự tải Video của mình lên là hay nhất !
2- Lấy code nhúng của Video và thay đổi nó để khi chiếu xong không xuất hiện video lạ. Các bạn làm như hình :


Giải thích Code trên
1- LINK ẢNH NỀN : là ảnh hiện ra lúc vào video. Các bạn phải tải ảnh nền lên Host ảnh như Photobucket hay imageshack.us/....để có link
2- LINK NHÚNG VIDEO TRÊN YOUTUBE ĐÃ THAY ĐỔI : là link của Video lấy ở phần code nhúng như đã hướng dẫn ở các hình trên.
Sau khi đã thay đổi những chỗ cần  như trên các bạn copy đoạn code trên và dán vào nơi mình cần trong khung soạn thảo ở chế độ HTML là OK !
Chú ý
1-Đối với Video trên YouTube bắt buộc phải dùng player trên
  ( http://player.longtailvideo.com/player.swf )
2- Đối với Video của mình làm tải lên host khác thì có thể dùng các JW Player khác. Các bạn có thể tải JW Player ở đây hoặc Ở ĐÂY
3- Trong trường hợp thay đổi Player thì file Video và file Player(swf) phải được tải lên cùng một thư mục trên host. Nếu không code trên sẽ không hoạt động !
Và đây là kết quả :
A- Với  để nguyên Player 
B- Với  Thay Player 


Chèn nhạc vào bài viết trong Blog

Đôi khi trong bài viết ta muốn chèn một bài nhạc vào để minh họa cho nội dung hay để độc giả thư giãn khi đọc bài viết của mình thì ta phải làm sao đây ? Có nhiều cách làm nhưng tôi chỉ hướng dẫn các bạn chèn nhạc từ trang nhạc nhaccuatui thôi !
 Các bạn vào đây  rồi tìm kiếm bài hát mình muốn chèn vào Blog ( như tôi tìm bài "Một dại khờ- một tôi" của Phú Quang do ca sỹ Ngọc Tân trình bày), rồi làm như hình để lấy link bài hát


(Bỏ  thẻ FLASH ở đầu và cuối đi)
rồi thay thế vào LINK CỦA BÀI NHẠC Ở NHACCUATUI trong đoạn code tôi cho bên dưới (Code đã được tôi cải biên loại bỏ phần quảng cáo của trang nhạc này).Sau khi đã chỉnh sửa đoạn code trên, các bạn copy nó và dán vào khung soạn thảo bài viết ở chế độ HTML là OK !
Giải thích về code trên
-Ảnh nền các Bạn có thể thay thế cho phù hợp với nội dung bài hát (các bạn phải tải ảnh nền lên Host như Photobucket để có link thay vào LINK ẢNH NỀN ở Code trên
- TÊN BÀI HÁT-CA SỸ : Nhập tên bài hát-ca sỹ vào chỗ TÊN BÀI HÁT-CA SỸ.
- Kích thước width= là chiều rộng của trình chơi nhạc
- Kích thước height= là kích thước cuả  thanh chứa các Nút điều khiển của chương trình chơi nhạc.
Hai kích thước này các bạn có thể tùy biến theo ý mình !
- color= là màu của chữ TÊN BÀI HÁT-CA SỸ. Các bạn có thể tùy chỉnh.(tôi đặt là màu xanh. Các bạn có thể chuyển sang màu khác)
Và đây là kết quả tôi dùng code trên. Kích vào Nút tam giác để nghe !



MỘT DẠI KHỜ MỘT TÔI - NGỌC TÂN

Bác Trưởng ra Hà Nội

Ra đến Hà Nội 10h30, về đến Thái Hà 11h20, ăn cơm xong, bác đã dục tôi đưa đi thăm mộ các cụ, may mà chú Tiến kịp đến nên việc thăm mộ quá đơn giản, chẳng những bác đến viếng tứ thân phụ mẫu mà còn đến viếng mộ 2 anh rể ( b.Nông, b. Hải ) đã mất mà bác không ra đưa tang được ,đến viếng hai cụ Tú , bà Ngọ
Tôi có hỏi sao bác vội thế , bác trả lời việc gì cần làm là phải làm ngay, chần chừ là chưa biết đến bao giò mới làm được.
Thế mới biết bác trưởng chu đáo!   Hôm nay bác đã về đến Phú Mỹ Hưng, còn kịp dự " Tiếng hát Vô Thường " của các nghệ sỹ tên tuổi  tổ chức kỷ niệm 12 năm ngày mất của nhạc sỹ tài năng Trịnh Công Sơn  tại Phú Mỹ Hưng  . Bác cố gắng đến nhận vé, dự và tường thuật lại trên blog để mọi độc giả cùng được hòa chung không khí tưởng niệm người nhạc sỹ được mọi giới mếm mộ      
                                                                                          

Bác Di trở lại TP. Hồ Chí Minh

Được sự đồng ý của phu nhân là bà Kim Chi, từ ngày 17/3 đến hôm nay ngày 25/3 ông Phạm Vĩnh Di đã từ thành phố Hồ Chi Minh ra Hà Nội tham gia đoàn du lịch của chi họ “Qua miền Tây Bắc” tới các tỉnh Sơn La, Điện Biên, Lai Châu, SaPa và Yên Bái. Mục tiêu chuyến đi là thăm các di tích lịch sử như nhà tù Sơn La, hầm Đại tướng, Đồi A1…những địa danh nổi tiếng của cuộc kháng chiến chống Pháp những năm 50 thế kỉ trước.
Ông Di năm nay 75 tuổi, là thành viên cao tuổi thứ hai của đoàn sau bà Kim Anh (77 tuổi). Ông cũng là môt trong số 19 thành viên tích cực hưởng ứng ngay từ đầu tổ chức chuyến đi. Trước chuyến đi từ thành phố Hồ Chí Minh với kinh nghiệm nhiều năm du lịch xa, trong vai trò chuyên gia tư vấn chi họ về du lịch đường dài ông đã góp nhiều ý kiến với tôi để lập kế hoạch chuyên môm, chuẩn bị tâm lý cho chuyến đi với 100% là các vị hưu trí cao tuổi.
Mặc dầu trải qua chằng đường gần 1500km đường rừng núi uốn lượn, có đoạn tới 50 km đang còn nổ mìn, phá đá vừa đi vừa nghỉ chờ thông đường. Có thể hành trình chưa hẳn là hợp lý, việc ăn nghỉ chưa đáp ứng như mong đợi của từng vị trong tổng số 19 người cùng đi. 
Tuy vậy điều lớn nhất đạt được là hoàn thành chuyến đi an toàn về người và của cải. Đã không có một sự cố đáng tiếc nào về người, không có một sự mất mát nào về đồ đạc, tài sản trong mấy ngày trên từng cây số đường rừng núi. Về tới nhà qua điện thoại tôi được biết không có vị nào quá mỏi mệt, ốm đau tất cả đã trở về công việc bình thường hằng ngày.
Tối qua gia đình tôi tổ chức bữa cơm rau nhà tại gia tiễn bác Di lên đường trở về TP Hồ Chí Minh, tình cờ có mặt ông Tỵ ở Đức về nghỉ phép (cũng vừa tham gia đoàn du lịch) và ông bà Cự Đính em ruột bác Chi đến dự. Rất thú vị ông Tỵ lại là bạn học cùng trường với bà Đính, biết nhau từ hồi hoc Trưng Vương nên không khí vui vẻ ngay từ đầu.
Sáng nay tôi đã tiễn bác Di ra sân bay về TP.Hồ Chí Minh. Mặc dù rất nóng ruột về nhà gặp bác gái sau một tuần xa cách, bác vẫn dành cho tôi ít phút để chụp tấm ảnh tại sân bay Nội Bài trước khi vào phòng cách ly. Đúng 10h20 phút máy bay cất cánh như đã định. 
Khi tôi sắp kết thúc bài viết này thì nhận được điện báo bác đã có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất, đang chuẩn bị lên xe về nhà ở “thiên đường” Phú Mỹ Hưng.
Nhờ sự có mặt của bác Di chuyến du lịch “Qua miền Tây Bắc” của chi họ, đã vượt qua nhiều khó khăn từ khâu chuẩn bị cho tới ngày lên đường và trở thành hiện thực thắng lợi như ý định ban đầu. Hoan hô bác Di!

Vĩnh Thắng

Tưởng nhớ Cậu Hải !

Trưa nay gia đình tổ chức giỗ 49 ngày của Cậu ! Mới đó mà Cậu đã xa mọi người 49 ngày rồi.
Cháu luôn nhớ đến Cậu là một người rất đỗi hiền từ và đức độ, hết lòng với con cháu. Hai con rể gìa nhất của Cụ Quang ( Ông Nông, Ông Hải) là những người đức độ, hiền từ, hết lòng với con cháu và không bao giờ muốn làm phiền đến con cháu cả. Các vị đã cống hiến cho đất nước rất nhiều nhưng sống rất đạm bạc và không quá tôn thờ vật chất ! Tôi quý các vị ở điểm này. Chính vì các Ông sống chuẩn mực như vậy nên hàng rể của Cụ Quang sau này cũng phải căn chỉnh lại mình. Có thể cháu rể, chắt rể...dâu của Cụ Quang không được chuẩn mực như con rể của Cụ Quang nhưng cho đến thời điểm hiện tại tôi cho là tạm ổn, giữ được nếp gia phong. Có được điều đó là nhờ công của các rể đầu tiên như Ông Nông và Ông Hải.
 Nhân giỗ 49 ngày của Cậu, cháu lại nhớ đến Cậu trong chuyến đi Cửa Lò và về quê Cháu. Cậu đã thắp nén hương lên bàn thờ Bố Mẹ Cháu và còn định lên tận mộ để thắp hương cho Bố Mẹ cháu nũa. Vì tuổi cao nên Cháu và mọi người đã không để Cậu đi cùng. Kỷ niệm về chuyến đi Cửa Lò và về quê Cháu của Cậu vẫn còn đọng lại trong ký ức của Cháu. Mong Cậu phù hộ độ trì cho bọn Cháu nhé. Được không Cậu ?
 Tôi xin được tặng Gia đình và đặc biệt là các em: Dũng, Khanh, Hiệp Video Clip giỗ 49 ngày của Bố mình và những hình ảnh của người Cha hiền từ trong chuyến đi lịch sử : Cửa Lò- Nghĩa Đàn (quê Anh) !


49 ngày Ông Đoàn Đinh Hải

                         
                                                                   1931 - 2013
                                                            Anh đi đã bốn chín ngày
                                                            Đến nơi ở mới, chắc còn chưa quen
                                                            Bếp ăn, nhà tắm , buồng riêng
                                                            Chăn, màn, giường chiếu đậm mùi mới tinh
                                                            Pha trà : Ấm chén có chưa ?
                                                            Gạt tàn, diêm, quyẹt chắc chưa đủ đầy
                                                            Thôi thì chờ đợi ít ngày
                                                            Các cháu sẽ gửi, đủ dùng anh ơi !
                                                            Ti vi anh thích loại nào ?
                                                            3 D, hình phẳng, loa  Sté rê ô  ?
                                                            Điện thoại sẽ tốn nhiều tiền
                                                            Làm con I Pad, chát luôn cả ngày
                                                            Đi đâu không có người đèo !
                                                            Gọi cho Vĩnh Hải rủ cùng đi chơi
                                                            Đến chơi cậu mợ, ông bà
                                                            Chỉ nói chuyện tốt, mọi người mới vui
                                                                  ( Tối nay ngủ ở  Mộc châu
                                                                            Đêm khuya thanh vắng  nhớ anh nhiều nhiều ! )
                                                   

Du lịch Tây Bắc !

Từ 18 đến 22 tháng 3, chi họ Cụ Quang tổ chức đi Du lịch Tây Bắc. Chuyến đi này hầu như các vị cao niên trong Chi họ đều tham gia. Cậu Di từ Tp HCM cũng ra để tham gia cùng. Cô Kim Anh là người lớn tuổi nhất trong chi họ cũng tham gia chuyến đi này. Trong chuyến đi này có nhiều điều rất thú vị là tổ chức mừng Sinh nhật cho cả Cậu Ngọc và Cậu Di nữa!
Đây là một chuyến Du lịch dài ngày nhất mà Chi họ Cụ Quang đã thực hiện. Điều đáng mừng là chuyến đi diễn ra rất tốt đẹp về mọi phương diện. Các cụ U60, U70 vẫn tỏ ra rất dẻo dai và rất khỏe ! Cô Kim Anh mặc dầu đã ở tuổi 77 nhưng vẫn leo lên đến đỉnh Hàm Rồng ở Sapa mà ...vẫn khỏe !
Sau đây là một số hình ảnh mà tôi ghi được trong chuyến đi Tây Bắc này !
Hãy kích vào Nút tam giác để xem. Video có chèn nhạc. Hãy mở loa để nghe !
Xin được cảm ơn Ban tổ chức của chuyến đi Du lịch Tây Bắc đã chuẩn bị rất chu đáo về mọi mặt !


Chúc Mừng Sinh Nhật Cô Lan !

Vợ chồng hai cháu Phương & Lương Chúc Mừng Cô nhân Sinh Nhật lần thứ 70 (23-3-1943/23-3-2013) !


Mừng bà Lan lên lão tuổi bảy mưoi

  

Mừng cô lên lão bảy mươi
Một đời vất vả, ít ngày thảnh thơi
Hết con, đến cháu lại chồng
Thêm nghề chuyên nghiệp “Ô sin gia đình “

 *
( Taxi đón cháu học về
 Mới trông cảm thấythật là :” Oách “ ghê 
     Song về bản chất là gì  ?
   Ôsin cao cấp hành nghề đấy thôi
 Nghề này không thưởng , không lương
      Lại không : có phép, tạm dừng, không thôi )
                             *
Cô ơi ! Chớ có buồn phiền
Vinh quang lắm đấy, tự hào lắm thay

Vài lời nhân Sinh Nhật Bố !

Hôm nay là ngày Sinh của Bố. Mới đó mà đã hơn 2  năm, Bố về với tổ tiên. Mong Bố phù hộ độ trì cho con cháu nhé !
 Bố Mẹ chỉ có 2 cô con gái nhưng cả hai đều được Bố Mẹ nuôi dưỡng tốt và cho ăn học đến nơi đến chốn theo khả năng của mỗi người !
Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính ! Chị Vinh thì bên ngoài giống Bố nhưng tính tình lại giống Mẹ, còn Phương thì bề ngoài giống Mẹ nhưng tính tình lại giống Bố.
Cả Bố và mẹ đều là những người hiền từ, suốt đời vì con cháu và không bao giờ muốn làm phiền đến con cháu cả ! Tuy vậy, Mẹ thì sắc sảo, thẳng thắn và có chính kiến riêng của mình; còn bố thì không bao giờ muốn động chạm đến ai, ít khi thể hiện chính kiến của mình. Bố đễ tính đến mức mà mặc dầu mình còn sống con cái muốn làm gì trong nhà mình cũng được ! (cơi nới nhà cửa, tách hộ khẩu riêng thành hai...). Nếu tôi là con trai của hai Cụ tôi sẽ không cho ai làm điều đó được !
Ngược lại về phía nhà vợ, Bố Mẹ tôi lại chỉ có hai con trai. Tôi là con út. Ông anh tôi người thấp nhỏ, tính tình gống mẹ tôi còn tôi dáng người cao và tính tình thì giống Bố : nóng và thẳng ! Cũng rất phúc cho nhà tôi là các cháu và chắt của Bố Mẹ tôi lại được hưởng gien cao của Bố tôi nên cháu nào cũng cao hơn ông anh tôi cả !

  Như trên tôi đã đề cập là hai cô con gái mang tính cách của hai người sinh thành : Chị Vinh tính tình  giống Mẹ. còn cô Phương thì tính tình giống Bố. Chị Vinh thì khôn và kín. Định làm điều gì không ai biết và luôn đặt được những mục tiêu của mình hay chồng mình đặt ra. Còn cô Phương nhà này thì thật thà đến mức chưa cần hỏi đã khai ra. Không bao giờ giữ kín được điều gì. Chính vì vậy việc tính toán này khác không bao giờ làm được. Cô Phương cũng giống Bố là  không có chính kiến của riêng mình, không dám đấu tranh bảo vệ mình để cho người khác không lấn lướt mình được !
 Tôi thích tính của Bà là hiền từ nhưng không nhu nhược. Không để cho ai muốn làm gì cũng được. Biết điều thì OK nhưng quá đi là không được với Cụ Bà!! Cụ Bà giải quyết những việc lớn rất chuẩn và chu đáo. Nếu không có Bà thì cô Phương chẳng được tý lộc nào cả của Ông Bà là cái chắc !
Theo tôi,không để cho người ta khen là hiền từ trước mặt nhưng sau lưng người ta khinh thường  và cười khẩy mình ! Được tiếng khen như thế để làm gì nhỉ ?
    Cuộc sống vẫn là cuộc sống. Mỗi người mỗi tính thì mới thành xã hội được và mới có đấu tranh để sinh tồn, có phải vậy không ạ ? Đã đấu tranh thì phải đấu tranh cho ra hồn. Không thể nửa vời được !

Bài nói này post lên để mọi người nghe thôi. Không liên quan gì đến Bố cả !