Nghĩ về Ngày 30 tháng tư


CÂU CHUYỆN THÁNG TƯ
ĐÁNH HỘI ĐỒNG
Các bạn,
Cũng chỉ vì cái nguyện vọng làm cho đất nước được thống nhất và dân tộc được độc lập mà dân tôi phải đánh đuổi các bạn ra khỏi nước tôi.
Ngày đó chúng tôi nghèo lắm. Mỗi tháng viên chức nhà nước có được 13 kí lương thực, thanh thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn mới được có 15 kí, công nhân làm việc nặng như khai thác mỏ mới được 21 kí, đã vậy còn phải bớt mỗi suất một kí để dành cho chiến sĩ chiến đấu ở miền nam. Rồi cũng chia sẻ cho chiến sĩ chiến đấu ở miền nam bằng cách bớt tiêu chuẩn mỗi người một mét vải, trong số 5 mét chúng tôi được mua. Nghèo lắm!
Không giàu có được như nước Mỹ. Trong suốt 30 năm chẳng có được mấy ngày bình yên để làm ăn như đất nước các bạn đâu.
Nghèo đến mức không thể nghèo hơn, thế mà các bạn còn xúm nhau lại để đánh hội đồng dân tộc tôi. Các bạn thử nghĩ coi, có cái đạo lý nào mà cho phép các bạn đem quân, súng ống, máy bay, tàu chiến hiện đại vào bậc nhất lúc bấy giờ để đánh một dân tộc nghèo, nghèo không lớn được, để đến nỗi ngày nay chiều cao của người Việt chúng tôi chẳng được bằng chúng bằng bạn?
Ấy thế mà các bạn đã thua! Thua đến nỗi bỏ cả những người đã được các bạn nuôi dưỡng, làm những kẻ đánh thuê cho các bạn mà chạy thục mạng. Để lại trên đất nước tôi trăm thứ vớ vẩn, bẩn thỉu như xác chết, như chất độc hóa học. Có mỗi một thứ các bạn để lại là có ích, đó là những hố bom B52 trên khắp cánh đồng, sau này thành ao nuôi cá, thành nơi chứa nước phòng lúc khô hạn. Âu cũng là trời còn thương dân tôi!
Các bạn là những đất nước giàu có. Đúng. Chỉ có kẻ thiểu năng trí tuệ mới không thấy điều đó. Song lại có những kẻ, đem so sánh đất nước bị tàn phá của chúng tôi, với cái đất nước có cả một thời gian dài yên bình để mà xây dựng của các bạn. Suy cho cùng, có thể dân tộc tôi đã gánh vác tai họa này cho một dân tộc nào đó ấy chứ. Các bạn cứ quan sát đi. Các bạn hễ rảnh tay rảnh chân mà thấy ở đâu có mồi ngon là nơi đó phải dè chừng, chiến tranh sẽ đến. Nó không đến thì số vũ khí các bạn sản xuất ra chất đống trong kho, làm sao tiêu thụ cho hết?
Các bạn là những đất nước giàu có. Đúng. Nhưng tiền của mà các bạn có được để xây dựng những công trình trên đất nước mình trong lúc các công trình của đất nước chúng tôi bị tàn phá, nào hệ thống điện, cầu đường, hệ thống giao thông – là tiền mà người bạn lớn của các bạn trả cho số xác chết của những thanh niên nước bạn đó. Tiền bán xương máu của dân bạn và trong mỗi công trình đó có cả xương máu của dân tôi nữa đó bạn. Đó là nền tảng của sự giàu có của các bạn đó.
Những kẻ không có liêm sỉ cứ ao ước và giận dữ mà gào lên rằng tại sao đất nước ta bị thua kém các nước lân bang thế? Tôi sẽ chẳng kể ra đây ai đã đem quân sang đánh hội đồng chúng tôi, ai đã cho các bạn thuê đất làm sân bay bến cảng để chuyên chở phương tiện chiến tranh sang đánh hội đồng chúng tôi.

Nhắc lại làm gì phải không các bạn? Dân tộc chúng tôi không có tính thù dai. Có nơi họ nhớ mãi cái chuyện phụ nữ của nước họ đi “bán vui” cho quân đội của nước chiếm đóng, việc đó đã qua lâu quá rồi, chứ không gần như việc các bạn đánh hội đồng chúng tôi đâu, thế mà họ còn thù đó. Kể việc đó ra cho thiên hạ thấy thực chẳng đẹp đẽ gì, có khi lại là cách bêu xấu phụ nữ nước họ. Song, từ lâu họ đã có câu: “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Dân tộc chúng tôi là một dân tộc hòa hiếu. Khi đói, ai giúp một miếng cũng quý, cũng nhớ ơn. Hận thù, tuy rằng không nhớ và cũng chẳng có ý định trả thù, nhưng lịch sử thì không thể nói khác được các bạn ạ.
Tôi chẳng muốn kể ra đây mọi chuyện ân oán giữa chúng ta. Bây giờ chúng ta đã là bạn của nhau. Chỉ mong rằng, dân tộc chúng tôi có được những người bạn chân thành. Nhược bằng, các bạn lại bắt chúng tôi cầm súng, thì lại phải cầm súng thôi.
Chúng tôi chiến đấu bằng tất cả trái tim của mình nên luôn luôn chiến thắng. Hãy đọc lại lịch sử của dân tộc chúng tôi đi bạn – hàng ngàn năm qua, chúng tôi chưa thua bất cứ thế lực nào./.
Tháng Tư, 2018

Ph. T. Khoa
 

Previous
Next Post »