Cứ thế mà làm…

Một chiều ngày đầu hè 2007, nhân bác Di người sáng lập Blog 53 Phạm Vĩnh đang có chuyến viếng thăm gia đình tại Hà Nội, trên chuyến xe từ Hồ Nuí Cốc về Hà nội, tôi đã có vài phút ngắn ngủi trò chuyện cùng ông về Blog 53, Phạm Vĩnh.
Nhớ những ngày tháng 12 năm vừa rồi khi ra Bắc chủ trì việc bốc mộ mẹ, xây mới ngôi mộ chung cho hai cụ tại nghĩa trang Văn Điển Hà Nội, bác cả Di đã có gợi ý manh nha về việc ra một Blog của gia đình ta.
Hồi đó dịp cuối năm nhiều việc quá, hơn nữa cũng không có điều kiện tìm hiểu từ trước, nên tôi cũng chỉ ầm ừ cho qua.
Nào ngờ về TP.Hồ Chí Minh được ít ngày, bác cùng cậu con trai cả Phạm Tuấn Minh đã cho xuất xưởng ngay Blog mang tên 53 Phạm Vĩnh, bắt đầu từ ngôi nhà 53 Lãn Ông.
Đến nay cũng đã qua đươc trên 1.000 lần truy cập, cũng chưa hẳn tất cả mọi người trong gia đình đều tham gia hưởng ứng. Cũng không phải là không có ý kiến trái ngươc, thậm chí cũng có cả ý chế nhạo Blog là vô bổ, tầm phào. Coi đây chỉ là nơi để các ông bà về hưu đốt thời gian thừa thãi, nói ra những điều đâu đâu ai mà chẳng biết.
Lại đúng thời buổi Blog phát triển tràn lan, có cả Blog đen, Blog xấu, thiên hạ lại được một phen tha hồ bàn luận về Blog, có nhiều lời khen và có cả không ít lời chê. Dư luận như thế, làm sao mà không có dao động trong nhóm Bloger (người viết) nhà mình.
Điều đó là hiển nhiên.
Hãy khoan bàn luận những điều khen chê là đúng hay sai, thì cũng phải thấy là nhờ có Blog mà những người già, những người về hưu, không còn sức để tham gia chính trường (đang rất sôi động) còn có một sân chơi để tâm sự.
Hơn nữa lại được thưởng thức những sản phẩm tinh thần do chính mình làm ra, đó là những bài viết, bài thơ…tuy chưa đạt được tầm cỡ “quốc gia”, thì ít ra cũng là tầm “xóm, phường, làng, xã” (thiết nghĩ với những người về hưu, đã gần hết cả đời người lăn lộn với hỏa xa, cầu đường, lưới điện rồi gang với thép, beton với nhà cửa ...thì danh hiệu văn chương như thế cũng là... cao quí lắm rồi).
Theo hướng đó Bác Di đã nhắc đi, nhắc lại mấy lần Blog này là của nhà mình, mặc kệ ai chê bai, dèm pha, hay dở ta cứ viết, rồi góp ý chỉnh sửa sau ngại gì.
Xem ra lời góp ý của bác cả Di là rất chính xác, ta cứ thế mà làm theo, ngại gì.
Previous
Next Post »