Chia sẻ cảm tưởng về giải thưởng Vinfuture
VinFuture là giải thưởng khoa học và công nghệ toàn cầu, thành lập ngày 20 tháng 12 năm 2020 với sứ mệnh "tạo ra những thay đổi tích cực trong cuộc sống hàng ngày của hàng triệu người bằng việc thúc đẩy nghiên cứu khoa học và đổi mới công nghệ". Giải thưởng do Quỹ VinFuture quản lý, chính thức tiếp cận đề cử và trao giải lần đầu tiên vào năm 2021
KÍnh chào các quý vị, các anh chị và bạn bè quý mến,
Tối 7/12/2025 (theo giờ VN) đã tiến hành Lễ trao giải VinFuture 2025. Buổi lễ đã diễn ra rất ấn tượng và chính vì vậy mà tôi muốn chia sẻ cảm nhận của bản thân đến bạn bè.
Trong thành phần Ban giám khảo kỳ xét tuyển chọn giải lần này có:
-Giáo sư Nguyễn Thục Quyên: Đồng Chủ tịch Hội đồng Sơ khảo, nhà khoa học nổi tiếng với nhiều công trình nghiên cứu đột phá.
-Giáo sư Đỗ Ngọc Minh: Phó Hiệu trưởng danh dự Trường Đại học VinUni, thành viên Hội đồng Sơ khảo.
Ý nghĩa lớn nhất của VinFuture 2025 — theo cảm nhận của tôi là:
1. Khoa học trở nên “gần người” hơn, không xa vời
Giải thưởng năm 2025 đã chọn vinh danh những công trình cứu người, chứ không phải những ý tưởng trừu tượng nằm trong phòng thí nghiệm.
Vaccine HPV — chủ đề chính năm nay — không phải điều gì “hàn lâm”. Nó liên quan đến sức khỏe của phụ nữ, hạnh phúc của gia đình, sự sống của hàng triệu người.
Tôi thấy VinFuture đang gửi một thông điệp rất đẹp: “Khoa học là người bạn của đời sống”.
2. Một niềm tự hào yên lặng nhưng sâu thẳm cho Việt Nam. Không cần ồn ào, nhưng việc một đất nước đang phát triển đứng ra tổ chức một giải thưởng hạng nhất thế giới về khoa học-công nghệ hiện đại là điều rất có ý nghĩa đối với hình ảnh Việt Nam.
Với tôi, đây là một lời thì thầm đầy tự tin: “Việt Nam cũng có thể góp phần vào những sứ mệnh lớn của nhân loại.”
3. Khoa học không chỉ là thành tựu mà là hy vọng
Năm 2025, thế giới vẫn còn nhiều vấn đề: bệnh tật; biến đổi khí hậu; bất bình đẳng công nghệ; bất an toàn sinh học…Những công trình được vinh danh năm nay giải quyết các vấn đề rất thực tế. Với tôi, VinFuture giống như một ngọn đèn dầu nhưng kiên trì, chiếu sáng giữa thời đại nhiều biến động. “Nó nhắc ta rằng con người vẫn đang cố gắng, mỗi ngày, để làm thế giới tốt lên”.
4. Giá trị nhân văn là trái tim của giải thưởng
Điểm tôi thích nhất ở VinFuture 2025 là tính nhân văn:
⁃ Chọn các nghiên cứu có ích cho cộng đồng.
⁃ Tôn vinh các nhà khoa học nữ, nhà khoa học từ quốc gia đang phát triển.
⁃ Mời các nhà khoa học trẻ, sinh viên đến giao lưu.Nó tạo cảm giác rất ấm áp: “Khoa học không chỉ là trí tuệ mà là cả lòng tử tế”.
5. VinFuture cho thấy KH-CN và tình người có thể đi cùng nhau. Đây là điều thật sự khiến tôi xúc động:
Khi giới thiệu các công trình, họ nhấn mạnh đến đời sống, đến con người, đến sự phục vụ xã hội, chứ không chỉ thành tích.
Một giải thưởng lớn mà vẫn giữ được tinh thần phục vụ — đó là điều không dễ.
Với tôi: “VinFuture 2025 là minh chứng rằng công nghệ càng cao, thì trái tim con người càng phải ấm.
6. Cuối cùng. Tôi vô cùng cảm kích và khâm phục doanh nhân Phạm Nhật vượng và phu nhân Phạm thị Thu Hương đã sáng lập giải thưởng VinFuture VinFuture Prize
mang tính toàn cầu với thông điệp ban đầu rất nhân văn, cao đep: “Tạo nên sự thay đổi tích cực để mang tới một cuộc sống tốt hơn – Đó chính là mục tiêu của chúng tôi khi bắt đầu khởi nghiệp.”
Kính chúc các quý vị, các anh chị và các bạn quý mến nhiều sức khoẻ, nhiều thành công, an lành và hạnh phúc. Nếu có gì sai sót mong được thứ lỗi.
Tp.HCM, ngày 10 tháng 12 năm 2025
T.S. Phó Sĩ Thoại, 90 tuổi, đang sống tại Tp. HCM
Gặp lại cô gái Việt trong ảnh năm 1990 trên cuốn sách nổi tiếng toàn cầu
Dân trí) - Được nhiếp ảnh gia chụp ảnh trong chuyến tàu năm 1990, bà Trần Thị Điệp (sống ở Hà Nội) không ngờ gương mặt của mình xuất hiện trên bìa của cuốn sách du lịch phát hành toàn cầu.
Trong cái lạnh se se chớm đông của miền Bắc, bà Trần Thị Điệp (sống ở Hà Nội) cùng con gái tới một nhà hàng trên phố Nguyễn Du.
Chờ 5 phút, bà Catherine Karnow - nữ nhiếp ảnh gia người Mỹ - cùng chồng bước vào nhà hàng. Sau vài lời thăm hỏi thân tình, mọi người quây quần bên bàn ăn, thưởng thức những món ngon của Việt Nam trong bầu không khí ấm áp.
Bà Catherine từng có tác phẩm đăng trên các tạp chí hàng đầu thế giới và có 35 năm chụp ảnh về Việt Nam.

Nụ cười của bà Điệp trong bức ảnh chụp năm 1990 (Ảnh: Catherine Karnow).
Hai người quen nhau tình cờ trên một chuyến tàu hoả hồi năm 1990. Nhìn thấy nụ cười của bà Điệp, nữ nhiếp ảnh gia bấm máy và bắt trọn khoảnh khắc bên ô cửa sổ. Bức ảnh đó, sau này được chọn in lên bìa cuốn Lonely Planet Guide to Vietnam.
"Lúc Catherine chụp ảnh trên chuyến tàu, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên. Chúng tôi không nghĩ sẽ có ngày gặp lại. Nhờ dòng địa chỉ trên cuốn sách, hai người đã kết nối với nhau sau 20 năm", bà Điệp nói.
Bức ảnh tình cờ trên chuyến tàu hoả
Tháng 7/1990, bà Điệp lúc đó 28 tuổi, đi công tác ở TP Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng). Kết thúc công việc, người phụ nữ lên ô tô xuống Nha Trang để đáp chuyến tàu về Hà Nội.
Trong cái nóng hầm hập giữa mùa hè, người phụ nữ cố gắng ngồi sát ô cửa sổ rộng rãi để đón chút gió mát. Khung cảnh bên ngoài hoang sơ, xanh ngắt như một bức tranh.
Con tàu di chuyển với vận tốc chậm chạp băng qua đoạn đường núi quanh co ở miền Trung. Sau khi lên đến đỉnh đèo Hải Vân, tàu bắt đầu tăng tốc. Làn gió mát từ khung cửa sổ ùa vào bên trong khiến hành khách cảm thấy dễ chịu.
Từ một khoang khác, bà Catherine bước theo lối đi giữa hai hàng ghế, mong muốn chụp hình ảnh các toa tàu uốn lượn theo đường ray.
Nhìn thấy bà Điệp, nữ nhiếp ảnh gia bước đến, ra hiệu xin chụp ảnh. Dù bất đồng ngôn ngữ, người phụ nữ vẫn hiểu mong muốn của bà Catherine và gật đầu đồng ý.
Khi tàu tăng tốc, nữ nhiếp ảnh gia nghiêng người ra ngoài cửa sổ để bắt trọn khoảnh khắc bình dị. Thấy ống kính hướng về phía mình, bà Điệp nở nụ cười một cách tự nhiên, mái tóc ngắn tung bay theo gió.
"Lần đầu tiên được một người nước ngoài xin chụp ảnh, tôi cảm thấy vui và hào hứng. Ngôn ngữ bất đồng, không có công cụ dịch, chúng tôi giao tiếp bằng cử chỉ và nụ cười", bà Điệp nói.

Hình ảnh bà Điệp trên bìa cuốn sách của tạp chí Lonely Planet (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Thay lời cảm ơn, nữ nhiếp ảnh gia rút ra tấm bưu thiếp tặng nhân vật và cầm vài hộp bút chì màu trao tận tay những đứa trẻ bên cạnh khiến các em nhỏ thích thú. Trước khi ra khỏi khoang tàu, bà Catherine nói lời cảm ơn bằng tiếng Anh, bà Điệp đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
"Tôi nghĩ đó là cuộc gặp gỡ tình cờ nên chào hỏi thân thiện để thể hiện lòng hiếu khách, không nghĩ có ngày sẽ gặp lại", bà hồi tưởng.
20 năm sau, một câu chuyện bước ngoặt giúp bà Điệp có cơ hội gặp lại nữ nhiếp ảnh gia. Với người phụ nữ này, cuộc tái ngộ ngỡ như giấc mơ.
Bà kể, năm 2010, một người bạn tìm đến nhà Nhà xuất bản Ngoại Văn (hiện nay là Nhà xuất bản Thế Giới) ở phố Đinh Lễ để tìm mua sách. Bước chân qua khu trưng bày hàng trăm ấn phẩm, người phụ nữ tình cờ nhìn thấy gương mặt của bà Điệp trên trang bìa của cuốn Lonely Planet Guide to Vietnam.
"Người bạn mua cuốn sách tặng tôi làm kỷ niệm. Nhận được món quà, tôi bất ngờ, không nghĩ hình ảnh của mình được in lên bìa sách ở nước ngoài", bà Điệp tâm sự.
Chia sẻ câu chuyện về bức ảnh, bà Điệp không giấu được niềm tự hào xen lẫn xúc động. Cầm trên tay cuốn sách, nhẹ nhàng lật giở từng trang, con gái bà lúc đó là nữ sinh viên của Đại học Ngoại thương nhìn thấy dòng địa chỉ của bà Catherine.
Cô gửi tin nhắn qua mạng xã hội, cho biết mình là con gái của người phụ nữ trong bức ảnh. Nhận được tin nhắn từ Việt Nam, bà Catherine vui mừng, lập tức hồi âm và mong được gặp lại nhân vật trên chuyến tàu năm xưa.
"Trong thời gian bức ảnh được in lên bìa cuốn sách du lịch, bà Catherine từng mong muốn chia sẻ niềm vui với tôi nhưng không biết liên lạc như thế nào. Nhờ thông tin từ cuốn sách, giấc mơ hội ngộ đã thành hiện thực", người phụ nữ chia sẻ.
Cuộc tái ngộ ở Hà Nội
Nối lại được liên lạc, nhân dịp một người bạn sang Việt Nam, bà Catherine nhờ chuyển bức ảnh chụp trên tàu năm 1990 tận tay bà Điệp. Cầm bức ảnh trên tay, người phụ nữ xúc động không nói nên lời.
Một năm sau, nhiếp ảnh gia bay từ Mỹ sang Việt Nam để hội ngộ với nhân vật từng tình cờ gặp trên chuyến tàu Thống Nhất.
Biết tin người bạn từ bên kia bán cầu đến Hà Nội, bà Điệp mời Catherine đến nhà chơi và ăn cơm cùng gia đình. Người phụ nữ chuẩn bị một bàn tiệc với các món đặc trưng ngày Tết của Việt Nam như bánh chưng, miến xào, thịt gà luộc, nem rán, canh bóng, giò... để thết đãi khách quý.
Trong giây phút hội ngộ sau 20 năm, bà Điệp nói xin chào, bên kia đáp lại bằng tiếng Anh. Hai người bạn xúc động, nắm tay nhau trong niềm vui nghẹn ngào.

Bà Điệp không ngờ cuộc gặp tình cờ giúp gia đình có thêm một người bạn vui vẻ, cởi mở (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Quây quần bên mâm cơm Việt gần 10 món trong căn nhà ấm cúng, bà Điệp ân cần gắp thức ăn, kể lại lần gặp nhau trên chuyến tàu năm 1990.
"Bà Catherine bật khóc vì cảm động trước sự đón tiếp nồng hậu của gia đình. Cuộc gặp diễn ra vào tháng 11/2010 nhưng bầu không khí giống như sum vầy ngày Tết", bà Điệp nhớ lại.
Từ thời điểm đó, tình cảm bạn bè giữa hai người được duy trì. Mỗi lần sang Việt Nam công tác, bà Catherine đều thu xếp thời gian gặp bà Điệp. Gia đình mời nữ nhiếp ảnh gia thưởng thức các món ngon của ẩm thực Hà Nội như phở, bún chả, chả cá Lã Vọng...
Đặc biệt, năm 2018, nhận lời mời của gia đình, bà Catherine bay từ Mỹ sang Hà Nội dự đám cưới của con bà Điệp - cô gái từng giúp mẹ kết nối với người chụp ảnh trên tàu.
"Bà Catherine bay từ Mỹ sang dự đám cưới khiến gia đình rất xúc động. Không ai nghĩ cuộc gặp thoáng qua trên tàu trở thành cái duyên thú vị, giúp tôi có thêm một người bạn ở nước ngoài", bà Điệp bày tỏ.

Bà Điệp tham dự triển lãm của bà Catherine tại Hà Nội (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Cuối tháng 11 năm nay, nữ nhiếp ảnh gia quay lại Việt Nam tổ chức cuộc triển lãm lần thứ hai ở Hà Nội. Ngày khai mạc, bà Điệp cùng con gái, con rể và cháu ngoại đến chúc mừng.
"Cả hai chúng tôi đều cởi mở, hoà đồng nên có một tình bạn đẹp dù nhiều năm mất liên lạc. Đối với tôi, việc gặp lại bà Catherine là câu chuyện thú vị, đặc biệt trong đời", bà nói.
Được biết, bà Điệp đã nghỉ hưu từ năm 2017. Gần 10 năm qua, người phụ nữ tận hưởng cuộc sống bình yên bên gia đình, tích cực tham gia các hoạt động phong trào tại nơi cư trú.
Trong gia đình bà, bức ảnh trên chuyến tàu hoả cách đây 35 năm được in và treo trang trọng ở phòng khách. Những lúc ngắm lại gương mặt mình năm xưa, bà Điệp cảm thấy như được trở về thời tuổi trẻ - khi một khoảnh khắc bình dị trở thành kỷ niệm đẹp theo bản thân suốt cuộc đời.